Ta thường nghĩ, năm đó ai là phúc...
Ta quả thực là phúc.
Năm đó mùa đông gặp Thánh Thượng, đó dốc hết sức lực đến Phù Hoa Điện tìm , khi bàn tay đặt lên đầu gối , tim như ngừng đập.
May mắn , đẩy .
Ta vẫn luôn hỏi, vì đẩy .
Điều đó còn quan trọng nữa, ba mươi sáu năm , sống quá xứng đáng .
Thánh Thượng, đợi , đợi các con đều an định, sẽ đến tìm .
Đời , kiếp , sinh sinh thế thế, chúng đều ở bên .
HOÀN CHÍNH VĂN
Phó Đình Tri phiên ngoại
Trẫm ở Đông cung một nha đầu nhỏ tên là Nguyên Ương.
Nàng nấu ăn, ngoan ngoãn.
vẫn luôn mấy để tâm.
Cho đến ngày đông săn bắn, Trẫm định đến chỗ ở của Thái tử một cái, ngờ nửa đường trông thấy Nguyên Ương đang hôn mê.
Nàng thẳng cẳng trong tuyết, tuyết phủ một lớp dày đặc.
Trẫm bế nàng về trướng của nàng, vốn định gọi Thái y đến Trẫm sẽ rời .
ngờ, nha đầu đó cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y Trẫm, cho Trẫm .
Nàng hồ đồ , Trẫm .
Trẫm cũng đành lòng gỡ tay nàng , mặc nàng c.h.ế.t cóng ở đây.
Nàng lộn xộn gọi lạnh, chui lòng Trẫm, bàn tay lạnh buốt như rắn, chẳng từ chui , dán chặt da thịt Trẫm.
Trẫm cả đêm ngủ, nàng sáng những nhớ gì, còn sợ đến hồn phi phách tán, nếu Trẫm là khác, e là nàng đổ .
Trẫm cũng tính toán với nàng.
Vốn nghĩ chỉ là một khúc nhạc dạo, Trẫm xưa nay chút tâm tư nào với tình yêu nam nữ.
Người sống một đời nhiều việc , huống hồ Trẫm là Thiên tử, gánh vác trách nhiệm càng nặng nề, những điều quan tâm cũng nhiều hơn.
ngờ, ngày đó Trẫm về Phù Hoa Điện, trông thấy nha đầu đó nữa.
Nàng đáng thương mặc độc chiếc áo mỏng, bưng một chồng điểm tâm đông thành cục đá, cửa.
Có lẽ nàng gặp khó khăn .
Trẫm bảo nàng theo , nàng liền từng bước theo Trẫm, ngay cả chỗ đặt chân cũng cẩn thận từng li, bước theo dấu chân Trẫm.
Không để dấu vết của riêng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyen-uong/het.html.]
Thôi ...
"Nguyên Ương", nàng rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn bình tĩnh kể ngọn nguồn sự việc, nháo, rõ ràng rành mạch.
Trẫm đang định đồng ý với nàng, ngờ, nàng đặt bàn tay nhỏ bé lạnh cóng đỏ ửng của lên đầu gối Trẫm.
Bấy nhiêu năm nay, Trẫm vẫn luôn khắc kỷ phục lễ giữ gìn quy củ, từng một chuyện hoang đường nào.
đêm đó, Trẫm khuôn mặt nàng, trong đầu nghĩ, chẳng một bướng bỉnh ngoan ngoãn như , khi lóc nũng trong lòng Trẫm, sẽ dáng vẻ .
Trẫm nghĩ , và cũng .
Đến khi hồn, nàng Trẫm, mắt ngấn lệ.
Đã thì nhận, Trẫm bảo nàng đợi Trẫm về.
đợi đến khi Trẫm hồi cung, đặc biệt vòng quanh Đông cung một lượt, chẳng thấy nàng, thế là sai Diêu công công hỏi thăm, mới nàng đuổi khỏi cung.
Trẫm tìm nàng, hỏi nàng bằng lòng về cung .
Nếu lúc đó nàng , Trẫm sẽ miễn cưỡng nàng.
nàng đồng ý, Trẫm vui mừng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng ít lời, ngoan ngoãn lời, nàng còn mềm mại, mỗi khi tựa lòng Trẫm, Trẫm đều kìm mà ý loạn tình mê.
Trẫm thường nghĩ, nếu kiếp gặp nàng, Trẫm sẽ thế nào?
Sống một đời cứng nhắc quy củ ?
Chắc là .
Dẫu , khi gặp nàng, cuộc sống của Trẫm thực cũng tệ.
Chỉ là khi gặp nàng, Trẫm mới thế nào là rung động, thế nào là yêu thích, thế nào là sóng gió cuồn cuộn, thế nào là dịu dàng nhỏ nhẹ...
Cuộc đời Trẫm, thêm nhiều màu sắc.
Không còn đơn điệu nữa.
Trẫm sủng ái nàng, yêu thương nàng, đem những thứ nhất đời trao cho nàng.
Nàng cũng phụ sự sủng ái của Trẫm, thông minh, hiếu học, còn thể giúp Trẫm xử lý chính vụ.
Tương lai nàng phò tá, Niệm ca nhi đăng cơ cũng sẽ nhẹ nhàng thuận lợi hơn nhiều.
Trẫm , tuy nỡ xa nàng, nhưng vẫn nhịn mà hỏi nàng, kiếp còn ở bên .
Nàng bằng lòng, hệt như câu trả lời năm xưa khi theo Trẫm về cung, kiên quyết, chút do dự.
Vậy kiếp , Trẫm cùng nàng lớn lên.
Cũng nếm thử, tư vị thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ ngây thơ là thế nào.
Nguyên Ương, kiếp , Trẫm đợi nàng.
HẾT