Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:31:58
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm Khánh Ninh thứ bốn mươi ba.
Ta đứng ở Thái Thị Khẩu.
Ta tính toán thời gian, chắc là lúc này bên thời không của Tống Sơn là ngày mười tháng tám năm Khánh Ninh thứ bốn mươi, buổi trưa ba khắc.
Trên chiếc nhẫn của ta đã không còn vết m.á.u nữa.
Toàn bộ chiếc nhẫn dần biến mất giống như tan trong ánh nắng.
Ta nhắm mắt lại, để trái tim vừa vui sướng và đau đớn tan trong ánh mặt trời.
Phiên ngoại.
Năm Khánh Ninh bốn mươi ba.
Mười lăm tháng tám.
Ngày hội trung thu.
Chữ hỉ và màu đỏ ngập trời quanh quẩn trước mắt.
Toàn bộ Xuân Sơn Lâu chống đối với ta, cuối cùng cũng gả ta đi.
*
Ba năm trước, sư phụ tìm được ta.
Ông ấy nói mình vẫn ẩn núp ở Xuân Phong lâu làm đầu bếp.
Sau đó có quý nhân giúp đỡ nên ông ấy mới báo thù được.
Ông ấy có rất nhiều tiền nên mua Xuân Phong lâu.
Ông ấy đổi Xuân Phong lâu thành tửu lâu lớn, đặt tên là Xuân Sơn Lâu.
Bởi vì trong tên của quý nhân ông ấy có chữ Sơn.
Sư phụ nói ta là một quý nhân khác của ông ấy, vì ta từng cứu mạng ông ấy ở Giang Nam.
Cho nên ông ấy quyết định giao Xuân Sơn Lâu cho ta.
Từ nay về sau, ông ấy muốn dốc lòng học y.
Chuyện khinh công, dịch dung, độc dược đều để ta kế thừa.
Ông ấy còn nói làm chưởng quỹ phải có dáng vẻ của chưởng quỹ.
Tên nhóc xấu xí không hay, hay là gọi là Xuân Nương đi.
Xuân Sơn Lâu.
Hai tên của ân nhân đều đặt trên đầu khiến ông cảm thấy vui vẻ.
*
Chớp mắt ba năm trôi qua.
Xuân Sơn Lâu trở thành tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành.
Vốn cho rằng khoảng thời gian bình yên này có thể trôi qua dài lâu.
Nhưng trong cung chợt hạ chỉ bảo ta gả cho Tống Sơn sắp khải hoàn trở về.
Cả Xuân Sơn Lâu đều vô cùng vui mừng, ngoại trừ ta.
Ta không quen biết người này, sao có thể nói gả là gả chứ?
*
Đầu tiên là Tần Thanh.
Tỷ ấy từng nói đã gặp Tống Sơn, là người vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Có hắn làm phu quân thì ta sẽ không thua thiệt.
Ta đẩy tỷ ấy ra ngoài.
Sau đó Lăng Nhi lại đến.
Muội ấy nói phụ thân muội ấy và ca ca xuất chinh cùng Tống Sơn, lần này cũng khải hoàn trở về.
Cho dù tính cách hay năng lực, Tống Tướng quân là số một.
Ta cũng đẩy muội ấy ra ngoài.
Tiếp theo là sư phụ.
Ông ấy nói ta như con gái ruột của ông ấy.
Chuyện hôn nhân đại sự nhất định ông ấy phải can thiệp.
Ông ấy chỉ chọn trúng Tống Sơn.
Ta không dám đẩy sư phụ nên mời ông ấy ra ngoài.
Ngày hôm sau lại thêm một nhóm người đến cửa.
Công chúa đến đưa hỉ phục, mũ phượng sáng chói, áo bào đỏ rực.
Nàng ấy nói đây là Tống Sơn ở tám trăm dặm khẩn cấp sai người làm.
Thẩm đại nhân ở một bên hùa theo.
Y nói năm đó công chúa đại hôn cũng không mặc hỉ bào đẹp như vậy, tấm lòng y không bằng Tống Sơn.
Ta tiễn hai người họ, kiệu của thái tử điện hạ cũng đến Xuân Sơn Lâu.
Y rất có phong thái của thiên tử tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau-cjiz/chuong-24.html.]
Người hung ác không nói nhiều.
Y nói Tống Sơn có Vân Trung Thất Vệ, nghe nói khi nhỏ ta từng thần tượng.
Nếu ta gả vào phủ, từ đây về sau Vân Trung Thất Vệ do ta điều khiển.
*
Vì thế, vào ngày Trung thu hôm đó, ta mặc hỉ bào.
Thật ra ta từng gặp Tống Sơn vào lúc hắn đỗ Trạng Nguyên đi dạo phố.
Đã sáu năm trôi qua, không biết bây giờ hắn như thế nào.
Ngày đó ta vờ bán mình chôn cha để lừa tiền hắn.
Không ngờ sáu năm sau ta còn khiến mình dính vào đó.
Đúng là lẽ trời luân hồi.
*
Ta biết Tống Sơn đang ở bên ngoài khăn hỉ.
Khi hắn dịu dàng nắm bàn tay ta, tiếng chiêng trống bên tai ồn ào náo động, tiếng pháo vang lên ầm trời kia như trở nên yên tĩnh.
Cách một tấm khăn đỏ, ta nghe thấy giọng nỉ non bên tai: "Từ Xuân Sơn Lâu đến Tống phủ, lần này không chỉ một canh giờ mà là một đời một kiếp."
*
Thành thân rất mệt mỏi.
Người này cũng rất kỳ lạ.
Mặc dù ta không nhìn thấy hắn, nhưng lúc nào cũng ngửi thấy mùi trầm hương đặc biệt trên người hắn.
Dường như hắn chưa từng rời khỏi ta giây phút nào.
Đến khi bị Thái tử và Thẩm đại nhân kéo đi uống rượu, mùi hương của hắn mới dần tan đi.
Ta xốc khăn hỉ lên, nhìn gian phòng trước mắt.
Lạ thật, rõ ràng đây là lần đầu tiên ta đến đây, vì sao lại cảm thấy quen thuộc như thế.
Thước, bút trên bàn, cung trên tường đều vô cùng thân thiết.
*
Ta nghe thấy tiếng bước chân như bay của hắn, vội vàng ngồi xuống chỗ cũ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có ta và tiếng tim đập của hắn.
Hắn ngồi cạnh ta khẽ nâng khăn hỉ lên.
Lúc này ta mới nhìn rõ gương mặt hắn.
Vô cùng tuấn tú.
Giống hệt khi ta nhìn thấy trên đường vào sáu năm trước.
Chỉ là đen hơn, gầy hơn.
Có lẽ vì chinh chiến bên ngoài nhiều năm.
Nghe nói trong trận chiến với Bắc Lương, hắn đánh quân địch tan tác.
Toàn bộ Bắc Lương bị ép rút quân đến ngoài mấy ngọn núi, hứa hẹn vĩnh viễn không xâm lược.
Đây chính là phu quân của ta sao?
Tần Thanh nói đúng.
Ta xem như không thua thiệt.
Hắn chăm chú nhìn mặt ta khiến tim ta đập loạn lên.
Rõ ràng ta mới gặp hắn lần thứ hai lại bị sự thâm tình bất ngờ và ấm áp cảm động khiến cho muốn khóc.
Chẳng lẽ vừa gặp đã yêu?
Còn có một ngày ta sẽ đỏ mặt cúi đầu à?
Khó mà tin được.
Tống Sơn tháo chiếc nhẫn màu đỏ men trên tay hắn xuống, cẩn thận đeo vào tay ta.
Hắn nói chiếc nhẫn thuộc về ta?
Ta hỏi hắn sao chiếc nhẫn lại màu đỏ?
Tống Sơn nói m.á.u oán hận khó trôi từng đưa ta đến cạnh hắn.
Đó là tương tư tận xương m.á.u cũng khiến cho hai chúng ta đoàn viên lần nữa.
Thánh vật Phật quốc, tâm thành thì linh.
Ta vuốt ve vết sẹo thật sâu trong lòng bàn tay hắn, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Trước mắt chỉ thấy gương mặt hắn.
Ta đ.ấ.m vào lồng n.g.ự.c hắn, hỏi: "Sao chỉ có một chiếc nhẫn? Chẳng phải nói sau khi chuyện thành công sẽ đảm bảo ta cả đời phú quý à?"
Ta không nhìn rõ ánh mắt của hắn nữa, là khóc hay cười, là ngạc nhiên hay vui mừng.
Ta chỉ cảm thấy môi hắn chặn lời ta nói.
Không phụ trăng tròn ngoài cửa sổ.
Triền miên nóng bỏng.