NHÀ CHỒNG YẾU ĐUỐI, TÔI TRỞ THÀNH CỨU TINH VẢ MẶT HỌ HÀNG NHÀ CHỒNG - 3

Cập nhật lúc: 2025-09-23 03:11:49
Lượt xem: 384

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không thấy phản ứng, Cô Hai bắt đầu chuyển mục tiêu:

 

“Cái tivi nét hơn nhà nhỉ, mai bảo Văn Tuấn mang qua cho nhé? À mà cái áo lông chị mặc cũng ấm phết, chắc mặc đấy.”

 

Mẹ Văn Tuấn tái mặt, lí nhí:

 

“Đó… đó là Giang Giang mới mua cho …”

 

“Thì ? Giang Giang rộng rãi mà!”

 

Nói bước tới định cởi áo của Văn Tuấn:

 

thử xem, thì lấy luôn.”

 

“Cô Hai!” – Văn Hiểu chịu nổi – “Đó là áo mới cháu mà!”

 

“Trẻ con gì!” – Cô Hai trừng mắt – “Người nhà thì cần gì phân biệt cũ mới? Giờ Văn Tuấn tiền , thiếu gì tiền mua cái mới?”

 

Rồi bà sang Văn Tuấn, mỉa:

 

“Nói thật, Văn Tuấn trai là nhờ gen nhà , giống con bé nhà , chả ai thèm để ý. Này, Giang Giang với cháu cũng cưới mà, là để cháu thử tìm hiểu con gái ? Nó đảm đang hơn gái thành phố nhiều, nấu ăn, giặt giũ, hợp với cháu hơn.”

 

Cả nhà cứng họng.

 

Mẹ Văn Tuấn trắng bệch, môi run run.

Văn Hiểu đỏ bừng mặt, nhưng bố giữ .

Văn Tuấn siết chặt nắm đấm, gân trán nổi lên, nhưng chỉ dám nhỏ:

 

“Cô Hai, đừng linh tinh… Giang Giang là bạn gái cháu…”

 

“Nói linh tinh gì?” – Cô Hai vênh mặt – “Gái thành phố như Giang Giang sống cùng nhà quê ? Ngồi cũng dạng chân, chẳng dáng con gái. Nhìn y như ông nội tụi nhỏ, mạnh mẽ quá thì ai mà dám cưới?”

 

Văn Tuấn định bảo vệ , :

 

“Mày bênh nó gì? Tao là vì mày! Nhà mày xưa bắt nạt là vì bà con chống lưng! Con tao gả đây, tao sẽ giúp mày ăn!”

 

nắm chặt cốc , nóng bỏng cả tay.

 

Văn Tuấn và nhà cúi gằm mặt, chẳng ai dám lên tiếng. Y hệt Trương Lỗi và Vương Huyền ngày .

 

, cùng phe họ.

 

Thấy cả nhà im re, Cô Hai càng đắc ý, vỗ đùi cái đét:

 

“Vậy nha! Để con gái đến quen Văn Tuấn! Mà Giang Giang , con gái đừng mạnh quá, thì chẳng nhà chồng nào dám rước nhé”

 

cái mặt đắc ý đó, liếc qua bố Văn Tuấn đang ngậm miệng, lửa trong lòng bùng cháy.

 

Muốn chửi ? Vậy thì đừng trách !

 

đặt mạnh tách xuống bàn , phát tiếng “cạch” rõ to.

 

Cả nhà Văn Tuấn co rúm vì sợ, chỉ riêng Cô Hai là trừng mắt lên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-chong-yeu-duoi-toi-tro-thanh-cuu-tinh-va-mat-ho-hang-nha-chong/3.html.]

“Cô ném cái gì đó hả?”

 

bật dậy, bộ cơn giận dồn nén đó bùng nổ.

 

“Ném cô thì ?”

 

Giọng to, nhưng ngữ khí bén như dao:

 

“Cô là Cô Hai đúng ? hỏi thật, cô lấy tư cách gì mà ở đây chỉ trỏ, lên mặt?”

 

Cô Hai sững khí thế của dọa, nhưng lập tức vênh mặt lên quát:

 

“Con nhãi ranh mày dám với tao như thế ? Phản hả?”

 

gì thì ?” – tiến thêm một bước. Văn Tuấn định kéo , gạt tay .

 

“Cô bước nhà mở miệng đòi tiền. Năm ngoái vay 50 ngàn trả, giờ xin 100 ngàn nữa. Cô đang vay tiền ăn xin đấy? Nhà Văn Tuấn mở công ty chứ cái trại từ thiện của cô?”

 

“Đã thế còn mở miệng đòi tivi, đòi áo lông?” – chỉ tay bà – “Áo đó là mới mua cho Văn Tuấn. Cô điếc ? Mở miệng là xin, còn tưởng cô là ăn mày đầu đường xó chợ.”

 

“À , ăn mày còn đỡ. Cô đây là cướp trắng đấy, còn tệ hơn cả ăn mày!”

 

Mặt Cô Hai đỏ trắng, nước miếng bay tứ tung:

 

“Mày bậy! Người một nhà thì giúp là chuyện bình thường! Tao là bậc trưởng bối!”

 

nhạt:

 

“Trưởng bối? Mở mồm là đòi đồ, thấy tiền là chìa tay, thấy của là hôi của — thế mà gọi là trưởng bối? Mặt dày vô liêm sỉ thì !”

 

Bố Văn Tuấn định can:

 

“Giang Giang, con bớt giận …”

 

“Im mồm!” – đầu, mắt vẫn dán chặt Cô Hai.

 

“Còn mặt mũi Văn Tuấn nên bỏ để cặp với con cô ? Con cô ế dài cổ, tự soi xem vì lý do gì ?”

 

“Lười? Tham ăn? Tính nết thối tha? Hay là chẳng ai thèm rước? Cứ con gái gả là chạy phá hoại khác, nhà cô dạy thế nào là liêm sỉ ?”

 

“Cô ai ai thèm cưới?” – Cô Hai giẫm chân, chỉ mũi – “Con ranh hỗn láo! Mày cũng hơn gì! Con tao ngon hơn mày gấp trăm !”

 

ai cưới?” – , chỉ Văn Tuấn – “Đây là bạn trai , sắp cưới , cô tư cách gì mà xen ? Còn con cô, nếu giỏi như thế, đến giờ vẫn ế chỏng vó? Thôi lo dạy con , bớt mơ trèo cao!”

 

“Mày… mày…” – Cô Hai mắng đến nghẹn lời, chỉ mà chẳng câu nào. Cuối cùng phịch m.ô.n.g bệt xuống đất, đập đùi gào :

“Ôi trời ơi! Con gái thành phố ăn h.i.ế.p quê đây mà! Văn Tuấn, mày chứ? Vợ mày mắng cả trưởng bối đó!”

 

Bố Văn Tuấn luống cuống kéo bà dậy, nhưng liếc một cái là yên.

 

“Khóc cái gì?” – xuống bà – “Không lý thì sang ăn vạ? Hôm nay rõ: hoặc là trả 50 ngàn năm ngoái, hoặc là cút khỏi nhà . Từ nay miễn tới lui!”

 

Con trai và con dâu bà thấy tình hình , liền xúm kéo:

 

“Mẹ, thôi , về nhà …”

Loading...