Hắn thường sai đưa thư cho , điểm tâm của ngự thiện phòng ngon bằng bánh ở Hạnh Hoa Lâu, canh dưỡng thần do ngự y kê cũng ngon bằng canh nấu, kể chuyện tấu chương tuyển tú phủ quyết hết lượt đến lượt khác, phiền đến mức bỏ mặc tất cả.
Ta mỉm hết, sai mang điểm tâm từ Hạnh Hoa Lâu cùng phương thuốc dưỡng thần đến cho .
Còn chuyện tuyển tú, đó là quốc sự, một kẻ bình dân như chẳng quyền xen .
26
Mùa hè năm , Thu Lan sinh hạ một hài tử. tiểu thư và cô gia sớm mất, Quốc Công phủ cũng chẳng còn như xưa.
Nàng chỉ đành ôm con trở về quê cũ.
Lập thu, hài tử của cũng đời. Như kiếp , là một đứa con trai, đôi mắt đen láy như hạt nho, ngọc tuyết khả ái.
Đêm sinh, nhị gia từ trong cung gấp gáp chạy đến, ngoài cửa suốt một đêm.
Ta ôm hài tử trao cho , chỉ thoáng qua vội vã trả cho , như thể sợ vấy .
Hắn thật sâu, vất vả , dặn tĩnh dưỡng, đừng lao tâm khổ tứ nữa.
Khi con ba tháng, vẫn gửi nó cung.
Học đường danh tiếng, nhiều y giả xuất sắc lớp giảng dạy, yên tâm.
Đã hứa sẽ khắp thiên hạ, mang theo một hài nhi thì .
Huống hồ, phụ cũng tích cực dưỡng dục, ngay cả hoàng đế cũng đừng hòng kẻ khoanh tay .
Ta một đường xuống phương nam, ngắm vô phong thổ nhân tình, bái phỏng nhiều danh y, y thuật tiến thêm một bậc.
Từ “cô yên đại mạc” tới “tiểu kiều lưu thủy”, thấy những cảnh tượng hai kiếp từng thấy, cũng thấy dân gian muôn vẻ sinh kế.
Điều khiến xúc động nhất là sức sống của nữ tử trong khe hẹp.
Thế sự gian nan, nữ tử càng thêm xiềng xích: khóa trinh tiết, khóa sinh dục, khóa tam tòng tứ đức… hết cái đến cái khác.
Ấy mà họ vẫn tìm cách sống, mang theo xiềng xích vẫn múa điệu vũ nhất.
Không dám tưởng tượng, nếu tháo bỏ những xiềng xích , họ sẽ múa nên những dáng vẻ động lòng nào.
Cứ mỗi thời gian ghi chép sở kiến sở văn, cùng đặc sản địa phương gửi về cung.
Nhị gia thích xem, còn dùng chuyện kể khi ngủ cho con .
Khi trở kinh thành, là năm năm .
Ta và con nhận ngay trong khoảnh khắc đầu tiên.
Điện của nó đầy ắp tranh họa của , giá sách của cũng hình hai cha con.
Đó là nhị gia kiên trì, bắt ba tháng vẽ một bức gửi về cho họ.
Đứa trẻ từng gặp , mà chẳng hề xa lạ.
Chúng khi con, bút hữu (bạn qua thư) một năm.
Nó chẳng hề trách là một vô trách nhiệm, còn hào hứng kéo hỏi chuyện thấy gì đường.
Ta , tất cả đều là nhị gia dạy .
Hắn gánh lấy áp lực cả triều, bỏ trống hậu cung, chuyên tâm dạy dỗ con, bảo nó là mẫu duy nhất.
Con nghỉ trưa xong, và nhị gia mới thời gian riêng.
Hồng Trần Vô Định
Ta chân thành với : “Đa tạ.”
Cảm tạ chăm con chu đáo. Cảm tạ để tự do như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nha-hoan-huong-y/chuong-13-hoan.html.]
Cảm tạ chấp chính cần kiệm, tăng thuế, tu sửa thủy lợi, trừ bỏ tham ô, để bách tính an cư lạc nghiệp.
Nhị gia chống cằm, dáng vẻ lười biếng, vẫn như đầu gặp , chẳng hề giống một đế vương.
“Lần trở về, còn nữa ?”
“Không nữa.”
“Thế cung ?”
“Cũng .”
“Vậy nàng ?”
“Triều đường.”
“Triều đường?” Nhị gia nhấm nháp hai chữ , chẳng thấy điều gì đại nghịch bất đạo.
“Nàng nữ quan?”
“Ta khiến nữ tử trong thiên hạ đều thể quan.”
Hắn : “Hương Lăng, nàng là mệt c.h.ế.t gia ?”
Nghĩ tới đám lão thần sẽ kịch liệt phản đối, lấy cái c.h.ế.t can gián, cũng bật .
“Nhị gia, việc thành , sẽ ngàn vạn nữ tử trợ thủ cho , khi tha hồ mặc sức buông tay.”
Hắn lắc đầu, bất đắc dĩ: “Nàng cứ dỗ gia , ai dỗ gia ngoài nàng.”
Ta cúi đầu, chút chột .
Quả thật dỗ ít , nhưng dỗ mãi dỗ mãi, cũng thành thật.
Nhị gia xoa đầu : “Nàng , sẽ cho. Ai bảo gia năm xưa mạnh miệng, cho nàng chỗ dựa chứ?”
Ta ngẩng đầu: “Không cần cho, chúng cùng cố gắng.”
Sát cánh bên , chẳng cũng là ở bên ?
27
Về , chúng thật sự chuyện đó.
Những nữ tử bước từ học đường của , trở thành lứa nữ y quan đầu tiên của triều đình.
Khoa cử cũng mở cửa đón nhận nữ giới, từ đó nữ huyện lệnh, nữ chiêm sự, nữ thượng thư.
Nữ tử rốt cuộc còn giam cầm trong chốn khuê phòng, mà thêm vô lựa chọn.
Thiên hạ , trăm hoa đua nở, mới thực là phong vận của thịnh thế.
Ta hậu cung, nhị gia cũng chẳng tuyển tú.
Chúng vẫn bận rộn mỗi một ngả, nhưng luôn kề vai sát cánh.
Chúng thuộc về , nhưng vẫn luôn gắn bó keo sơn.
Ban ngày cùng chấp chính nơi triều đường, ban đêm cùng chung chăn gối.
Dù phần ngược lễ giáo, nhưng hài hòa viên mãn.
Chúng đang dùng chính thể để cho , đây là một thời đại cởi mở và tự do.
Thịnh thế , cuối cùng cũng như tâm nguyện của và .
Hoàn.