Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhân Duyên Tương Phùng - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-06-07 09:34:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bảy giờ tối, tôi đến đúng giờ, người mở cửa là mẹ tôi, "Ân Ân, con đến rồi”.

Bà ấy dắt tôi vào nhà.

Thiên Thanh

Tôi cười chào bố tôi đang ngồi trên ghế sofa, "Chú ơi, con chào chú”.

Bố tôi gật đầu, "Chào con”.

Em trai tôi từ trong bếp đi ra nhìn thấy tôi liền ngẩn người một thoáng, "Sao lại là em?"

Mẹ tôi ngẩn người, "Hai đứa quen nhau à?"

Em trai tôi cười một tiếng, "Đây chính là cô bé tội nghiệp mà con đã kể với mẹ”.

Mẹ tôi dắt tôi ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt đầy lo lắng, "Ân Ân, con sao vậy? Dì nghe Tiểu Nghị nói con khóc đáng thương lắm, con có chuyện gì thì tuyệt đối đừng giấu trong lòng, nhất định phải nói cho dì biết, nếu có thể giúp được gì, dì nhất định sẽ giúp con”.

Tôi lắc đầu, "Dì ơi cháu không sao đâu ạ, chỉ là gần đây hơi mệt, với lại hơi nhớ bố mẹ cháu thôi”.

Mẹ tôi và em dâu tôi đang nấu cơm trong bếp.

Em trai tôi đang làm thêm giờ trong phòng.

Nhìn quanh, không có bất cứ thứ gì liên quan đến tôi, ngay cả con búp bê chó nhồi bông dài mà tôi từng đặt trên ghế sofa trong phòng khách cũng biến mất.

Lúc này bố tôi bưng hoa quả đến cho tôi, "Ân Ân lại đây, ăn chút hoa quả đi con”.

Không có cà chua bi tôi thích ăn, cũng không có lựu tôi thích ăn, toàn là những loại hoa quả mà trước đây tôi ghét nhất.

Tôi cầm một miếng táo, ăn không có vị gì.

Khi món ăn được bày lên bàn, tôi xúc động đến toàn thân run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhan-duyen-tuong-phung/chuong-7.html.]

Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, bò nhúng ớt...

Toàn là những món tôi thích ăn.

Tôi ngẩng đầu nhìn bố tôi đang bưng bát canh sườn ngô cuối cùng.

Đây cũng là món tôi yêu thích nhất, món duy nhất bố tôi biết làm, cũng là món bố tôi học chỉ vì tôi nói tôi thích.

Có điều một câu nói của bố đã khiến lòng tôi nguội lạnh hoàn toàn.

Ông ấy cười gọi em dâu tôi, "Khả Khả, con xem mẹ con làm toàn là những món con thích ăn, còn bố làm món canh sườn ngô con thích nhất, hôm nay phải uống thêm mấy bát nhé”.

Sau đó ông ấy lại quay sang nói với tôi, "Ân Ân, con cũng nếm thử đi, đây là món tủ của chú, Khả Khả uống một lần là không thể quên được”.

Tôi giấu đi nỗi chua xót trong lòng, gật đầu, "Vâng ạ, chú”.

Món ăn vẫn ngon như trước, nhưng tôi lại chẳng vui chút nào.

Tôi liếc nhìn Khả Khả.

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, tôi cứ cảm thấy ánh mắt Khả Khả nhìn tôi rất kỳ lạ.

Mọi người trò chuyện rất nhiều, cũng rất vui vẻ, nhưng lại không hề nhắc đến tôi một lời nào.

Tôi không cam tâm, giả vờ như vô tình hỏi, "Dì ơi, dì và chú chỉ có mỗi Lâm Nghị là con trai thôi ạ?"

Mẹ tôi cười, "Dì còn có một cô con gái lớn nữa”.

Tôi giả vờ rất ngạc nhiên, "Thật sao ạ, hóa ra dì còn có một cô con gái nữa”.

Nhưng cuộc trò chuyện sau đó vẫn không nhắc gì đến tôi.

Loading...