Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhặt Được Nam Chính Bệnh Kiều Mất Trí Nhớ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-06-25 11:37:15
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn nắm lấy tay tôi, đặt lên n.g.ự.c hắn, trái tim hắn đập mạnh mẽ trong lòng bàn tay tôi: "Tôi chỉ muốn xử lý mọi chuyện ổn thỏa rồi mới nói cho em biết, không phải muốn lừa em..."

"Vậy mà anh còn nói tôi ngu?" Tôi rút tay về, giọng run rẩy: "Hôm ở căn hộ đó, tôi đã anh có cơ hội... nhưng anh đâu có giải thích."

"Lúc đó tôi cứ tưởng là người khác, tôi đâu biết lúc đó là em!"

Hắn vội vàng ngắt lời tôi: "Vả lại em không thích tôi..."

Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động như thể đang kìm nén sự đau khổ: "Tôi sợ em biết tôi khôi phục trí nhớ, em sẽ vội vàng vứt bỏ tôi..."

Giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi: "Quả nhiên em vừa biết liền bỏ chạy, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho tôi, liền gả cho người đàn ông khác rồi."

Nói rồi hắn lại nức nở, sợi dây chuyền khẽ lay động theo bờ vai run rẩy.

Bình luận điên cuồng chạy: [Nam chính tỉnh lại đi! Cưỡng chế yêu đâu rồi? Sao lại tự mình khóc lóc thế kia!]

[Tổng tài bá đạo đâu? Bệnh kiều đâu? Nam chính anh đang làm gì thế?]

[A, nữ phụ tát vào mặt anh kìa! Anh làm cái trò gì thế này, xin hỏi vậy có đúng không?]

[Hết muốn nhìn rồi, ai giam cầm mà tự mình ở đó khóc lóc thế này, lỡ mê phải cái nam chính mất mặt như này, đúng là số phận của tôi mà!]

"Giam cầm play biến thành phim Quỳnh Dao, cốt truyện này tôi không hiểu nhưng đủ wow!]

"Đừng khóc nữa!" Tôi bị hắn làm cho đau đầu.

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ tố cáo, khóc lóc cũng thành chế độ run run rồi.

"Anh nhớ lại từ khi nào?" Giọng tôi khô khốc.

"Ngày thứ ba sau khi được em nhặt về."

Hắn cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng dưới mắt: "Vết thương sau gáy chỉ làm chấn động não nhẹ, lúc hôn mê tôi nghe thấy em nói chuyện với bác sĩ, biết em coi tôi như thằng ngốc bị mất trí nhớ..."

Hắn khựng lại, khóe môi nhếch lên nụ cười chua chát: "Hôm đó em nói “May mà người đẹp trai như vậy lại là một thằng ngốc!”, tôi liền nghĩ... thôi thì cứ để sau này nói cũng được."

"Vậy nên anh cứ mặc kệ tôi đeo vòng cổ, nhốt anh vào lồng sao?" Tôi khó mà tin được.

"Ừm." Hắn mắt nhìn tôi, ánh mắt thành thật đến kinh ngạc: "Tôi cứ nghĩ đây là... sở thích của em!"

Biểu cảm trên mặt tôi từ từ nứt ra, phải nói đúng là Cố Trầm Chu có khác.

Quả không hổ là tổng tài bá đạo, khả năng tiếp nhận đúng là cao siêu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-duoc-nam-chinh-benh-kieu-mat-tri-nho/chuong-9.html.]

Thấy tôi cứ mãi không trả lời, hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi: "Hay là em ly hôn với anh ta rồi gả cho tôi đi!"

Lúc nói lời này, mắt hắn sáng lấp lánh, trên mi mắt còn vương ánh nước.

"Cố Trầm Chu thật ra..."

Hắn cúi đầu cắn môi tôi, ngắt lời tôi đang nói, sợi dây chuyền cấn vào khiến tôi đau điếng: "Nếu em không muốn ly hôn với anh ta thì một tuần bảy ngày, ít nhất em phải ở bên tôi sáu ngày!"

Tôi sững sờ: "Cố Trầm Chu, tôi..."

Đột nhiên hắn cao giọng, đầu ngón tay nắm c.h.ặ.t t.a.y áo tôi, giọng nói lại run rẩy: "Vậy năm ngày là được rồi chứ gì!"

Mũi chân tôi miết lên cái cổ căng cứng của hắn, trượt từ yết hầu đang chuyển động dần xuống, cuối cùng dừng lại trên vết cào ghê rợn ở ngực.

Hắn đột nhiên bịt miệng tôi lại, lông mi run rẩy dữ dội, giọng nói lọt qua kẽ ngón tay mang theo tiếng khóc nức nở: "Tôi bốn anh ta ba, không thể ít hơn được nữa, bằng không tôi thật sự sẽ không nhịn được mà g.i.ế.c c.h.ế.t người đàn ông đó!"

"Chát..."

22

Bên má hắn nhanh chóng nổi lên vết đỏ, đột nhiên hắn lại nắm chặt cổ tay tôi đặt lên gò má đang nóng bỏng của hắn, đáy mắt sáng đến kinh người: "Em, em đánh tôi rồi... Vậy là chị gái đồng ý rồi, không thể hối hận được nữa!"

"Anh thử ngắt lời tôi xem?"

"Cố Trầm Chu!" Tôi giữ chặt bàn tay đang không yên của hắn: "Nghe tôi nói..."

"Tôi nghe!" Hắn lập tức ưỡn thẳng lưng, như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi tên nhưng vẫn lén lút cọ đầu ngón tay tôi lên môi hắn.

"Chị gái nói gì tôi cũng nghe, ngay cả bắt tôi nhảy xuống biển để chứng minh chân tình..."

"Đứa bé là của anh..."

Đột nhiên hắn cúi đầu hôn tôi, đầu lưỡi mang theo sự vội vã luồn vào, quấn quýt không cho cự tuyệt.

Lồng sắt phía sau chúng tôi rung lắc, phát ra tiếng cọt kẹt.

Cho đến khi tôi sắp không thở nổi, hắn mới buông tôi ra: "Nếu đứa bé là của tôi, thì em có thể ly hôn với anh ta không?"

Tôi buông xuôi: "Anh không tin thì thôi."

"Hu hu hu hu."

"Cố Trầm Chu." Tôi thở dài: "Nếu còn khóc nữa thì sau này ngủ một mình."

Hết.

Loading...