Nhật Ký Xác Sống Ngàn Năm Đi Học – Mộ Long Vương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:10:11
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồ tuỳ táng của bọn trộm mộ lấy sạch, nên học phí cũng tự lo.
Nghĩ đến đây thấy tức, c.h.ế.t tiệt bọn trộm mộ, giá mà để cho một món thì giờ cũng chẳng lo cơm áo.
Triệu Định bảo vốn dĩ đồ tuỳ táng, lúc còn sống “nghèo rớt mồng tơi”, c.h.ế.t thì vẫn là “cương thi nghèo”.
Thôi , chuyện cũng nhớ rõ, chắc biến thành cương thi xong quên hết.
Nghĩa địa phía đông chắc cũng tuổi đời khá lâu, từ xa ngửi thấy mùi đất tanh, khó chịu.
Chiều hôm , Triệu Định ký túc đón , hai đứa chuẩn xem thử, đúng lúc Tô Trầm bắt gặp, cô bịt mũi:
“Ối giời ơi, chó l.i.ế.m gót Chu Tỉnh Tỉnh tới kìa?”
Triệu Định nhếch mép mỉa mai: “Không l.i.ế.m cô nên cô sốt ruột ?”
Tô Trầm lạnh mặt, liếc hai đứa : “ chẳng thèm.”
Nói xong khoanh tay bỏ .
Vừa mấy bước, Triệu Định gọi với theo: “Tô Trầm, dù cô cũng thích nổi .”
Nghe xong giống hệt như Tô Trầm tỏ tình mà từ chối , đúng là cương thi gian xảo.
Tô Trầm tức tới mức bước nhanh hơn, bỏ mất dạng.
“ cô hôm qua còn đòi xem đấy.” – với Triệu Định.
Gần kỳ thi, trời lạnh, dù thấy lạnh vẫn mặc thêm áo khoác, nhưng vướng víu.
“Cô chỉ tổ vướng chân thôi.” – Triệu Định bĩu môi.
Hai đứa từ cổng ký túc xá men theo con đường hướng nam, qua toà hành chính vòng sân thể dục, rẽ sang phía đông mấy bước, tới khu rừng hoang của trường.
Trường nhiều khu rừng hoang như , mọc vài cây, đất cát lổn nhổn, cỏ dại mọc đầy, còn rải rác mấy tờ giấy vệ sinh.
Lần là do mấy sinh viên đang “chuyện khó ” thấy bên loé sáng, sợ đến tè quần.
cau mày né mấy chỗ bẩn, leo dốc, lội qua hố, cuối cùng cũng tới góc tường.
“Chỗ ?”
“Chỗ !”
“Đào ?”
“Đào!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thế là Triệu Định bắt đầu vung xẻng đào.
Mới đào mấy xẻng, cát bắt đầu chuyển màu ướt.
“Rò nước ?”
“Rò m.á.u đấy!”
“ đào trúng ?”
“Không, nó đang giận.”
lúc chuẩn đào tiếp, một luồng sáng từ đèn pin chiếu tới, hai đứa mặt lạnh như tiền thẳng ánh đèn, thấy đó là Tô Trầm.
“Thầy ơi, chính là bọn họ, nửa đêm còn đây hú hí.” – Cô lớn tiếng tố cáo.
Bên cạnh cô hình như còn thầy phụ trách.
“Ơ… Tô Trầm, em chắc là hai bạn đang hú hí ?” – Thầy xẻng tay với Triệu Định, “Trông giống đang đào mộ hơn đấy.”
Tô Trầm lúc mới kỹ, thấy hai đứa đúng là đang đào đất.
Thì cô thấy hai đứa lén lút đây, tưởng chuyện mờ ám, bèn kéo thầy tới “bắt gian tại trận”.
khoát tay: “Thầy ơi, chỗ nguy hiểm, đừng gần.”
Nghe xong, Tô Trầm càng đắc ý, giục: “Cho dù hú hí, thì cũng đang lén đào bậy trong trường.”
Thầy cô : “Ừm… thôi để thầy qua xem thử, đào tí đất cũng , rèn luyện lao động mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhat-ky-xac-song-ngan-nam-di-hoc-mo-long-vuong/chuong-2.html.]
Tô Trầm nghiến răng theo.
Triệu Định thở dài: “Không bảo đừng qua đây , giờ thì toi thật .”
Có tế máu, cương thi mới thành hình.
Vừa bước qua, bầu trời lập tức biến sắc, sấm chớp vang rền, mưa phùn rơi xuống.
“Cái thời tiết quỷ quái gì ?” – Tô Trầm bực bội.
Thầy cũng sững sờ: “Mưa , thôi về , gì mai tính.”
“Không nữa .” – Giọng Triệu Định bình tĩnh vang lên bên cạnh họ.
“Tốt bụng mà coi thường, đây cương thi sắp thành hình, vốn chỉ cần đào phơi nắng là xong, hoặc giúp nó hấp thụ thi khí. hai thường các tới, kinh động đến nó .”
“Em nhảm cái gì đấy? mặc kệ em tin chuyện quái gì, nhưng trong trường truyền bá mấy chuyện mê tín!” – Thầy nghiêm giọng quát.
Tô Trầm chúng đầy đắc thắng: “Đừng tưởng mấy thứ là sẽ sợ!”
chỉ còn câm nín. Dù , cương thi bọn vốn chẳng sợ là gì.
5
Mưa phùn lất phất rơi, mặt đất lầy lội nhão nhoét.
ghét nhất kiểu thời tiết , vì thích sạch sẽ.
Tô Trầm và thầy phụ trách mấy thử ngoài, nhưng nào cũng chỗ cũ, giờ họ ủ rũ cạnh chúng .
“Em xem, đây thứ gọi là ‘quỷ đả tường’ ?” – Thầy phụ trách ngập ngừng hỏi.
“Sao thể chứ? Cùng lắm là nước mất cảm giác nhận phương hướng thôi.” – Tô Trầm vẫn cứng miệng.
Thầy phụ trách cố tỏ vững vàng, phụ họa: “, đúng, cũng nghĩ … hồi đại học học chủ nghĩa duy vật mà.”
định giải thích, nhưng Triệu Định kéo tay .
Đến thứ mười lăm họ vẫn lòng vòng chỗ cũ, thầy phụ trách cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, : “Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
lắc đầu: “Cương thi tụi em cũng , thầy hỏi Triệu Định .”
Thầy sang Triệu Định, : “Vừa nãy em ‘cương thi tụi em’? Vậy em… cũng là?”
Triệu Định kéo , vội vàng chữa: “Ôi, đó chỉ là câu cửa miệng do xem tivi nhiều thôi. Không tin thầy hỏi Tô Trầm .”
Dù Tô Trầm bình thường chua ngoa, nhưng cô dối. Bị thầy chằm chằm, cô gượng gật đầu: “Cô ngày nào cũng kiểu đó thật.”
Triệu Định toe toét: “Thật cô cương thi , nhưng thứ ở chân chúng thì là thật.”
“Giờ chúng kẹt trong lãnh địa của cương thi. Nếu thoát … sẽ hút cạn linh khí, biến thành xác khô đấy.” – Cậu cố tình với Tô Trầm.
Nghe thấy thể sẽ chết, Tô Trầm nổi khùng: “Cậu hù ai đấy?”
Thầy phụ trách giận run , sang quát: “Em im mồm hả!”
Tô Trầm mắng, lập tức nín thinh.
Thầy thở hổn hển hỏi: “Vậy… những điều các em là thật ?”
“Dĩ nhiên. Bây giờ, nếu đào thứ ở lên, chúng khỏi đây .” – .
quanh chỗ rỉ máu, chỉ cho Triệu Định: “Chính là chỗ , đất đang sủi bọt kìa.”
Triệu Định cầm xẻng đào mạnh một nhát, xúc lên một tảng đất nặng trịch vứt qua bên.
“Còn ngây gì, đào phụ chứ?” – Cậu làu bàu.
Không lôi thêm hai cái xẻng, ném cho thầy phụ trách và Tô Trầm.
Hai , do dự, cũng bắt đầu đào.
Có thêm hai , tốc độ nhanh hẳn. Chẳng mấy chốc, một cái hố sâu nửa mét hiện .
“Đào sâu nữa là thấy đấy, lùi chút .” – Triệu Định đẩy họ .