Nhật Ký Xác Sống Ngàn Năm Đi Học – Mộ Long Vương - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:10:21
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rồi tiếp tục đào.
Chỉ đào thêm hai nhát, dừng , sắc mặt sa sầm: “Có thứ gì đó.”
thở dài: “Khả năng cao là sinh viên mất tích, thể dùng xẻng nữa, dùng tay thôi.”
Triệu Định gật đầu, đưa hai tay .
Vút! Móng tay bỗng dài , xanh biếc, sắc nhọn.
“Wow, chăm sóc móng thật!” – Mắt sáng lên.
Trong giới cương thi, móng tay như thế chẳng khác gì xe sang Roll Royce.
Tô Trầm hét toáng: “Gớm quá , cái quái gì !”
Thầy phụ trách thì lí nhí: “Còn cương thi, móng xanh lòi kìa…”
Khoé miệng Triệu Định vốn giờ cũng cụp xuống, lườm Tô Trầm bắt đầu bới đất.
Đào mãi, đào mãi…
Không lâu , hình dạng một cơ thể lộ .
“Ơ, chẳng là… đứa lớp 6 ?”
“Ai cơ?” – hỏi.
“Hoàng Mẫn Thành.” – Thầy phụ trách trả lời.
À, cũng nhớ loáng thoáng là một bé mũm mĩm.
t.h.i t.h.ể mắt giống hệt một cái xác khô.
“Thầy giỏi thật, mà cũng nhận .” – Triệu Định bất ngờ.
Thầy phụ trách gãi đầu: “Nhận học sinh của , chẳng chuyện bình thường ?”
Triệu Định nhún vai: “Chắc .”
“Giờ ?” – Cậu hỏi .
Dù đều là cương thi, nhưng Triệu Định khi còn sống là một vị vương gia, còn … quá khứ cụ thể nhớ, chỉ hiểu nhiều thứ lặt vặt. Cho nên mấy chuyện thế thường hỏi ý .
Thật năng lực của cương thi đều na ná , chỉ khác ở kinh nghiệm. Hơn nữa tên “em trai” còn thành hình.
“Đem ngoài . Phía chắc còn vài t.h.i t.h.ể nữa, vẻ đang đủ chín cái.”
Đây cũng là của tên em trai . Cương thi sắp thành hình, ai đến gần cũng sẽ thành “dinh dưỡng” thôi.
“Cùng khiêng .” – Triệu Định chỉ thầy phụ trách.
“Thôi… sợ lắm…” – Thầy lắc đầu lia lịa.
“Vậy thì hai chúng thôi.” – thấy họ sợ hãi quá, đành tự nguyện.
Chúng khiêng Hoàng Mẫn Thành để sang một bên, lập tức phía nổi lên một t.h.i t.h.ể khác, nổi bập bềnh đất cát, trông vô cùng rợn .
Tô Trầm sợ đến cứng họng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thầy phụ trách lẩm bẩm niệm “A di đà Phật, Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế…”, len lén liếc .
và Triệu Định liếc , tiếp tục đưa xác ngoài.
Mười phút , đào bảy thi thể.
Triệu Định nhạt: “Vừa khéo nhỉ? Còn thiếu hai đứa là đủ chín.”
là độc miệng thật.
Tô Trầm ôm đầu hét: “Đây chỉ là ảo giác! đang mơ thôi!”
Thầy phụ trách thì nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Tỉnh Tỉnh… bây giờ thầy chỉ trông cậy em.”
cũng an ủi thầy, nhưng vốn cũng là cương thi.
chỉ chìa bộ móng tay xanh dài của : “Xin , thầy.”
Thầy thấy, há hốc mồm, buông xuôi.
“Trời ơi… cái trường khỉ gió … hết cương thi xác khô… phim Harry Potter bản Trung Quốc chắc? Ngày mai nghỉ việc!”
“Suỵt.” – khẽ nhắc, “Nhỏ tiếng thôi.”
“Cậu sắp tỉnh .”
Quả nhiên, trong tai vang lên tiếng gọi của nó.
“Chị ơi, chị ơi, cuối cùng chị cũng đến thăm em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhat-ky-xac-song-ngan-nam-di-hoc-mo-long-vuong/chuong-3.html.]
“Em đói lắm!”
“Hai là đồ ăn chị mang đến cho em ?”
Nghe câu đó, Tô Trầm và thầy phụ trách mặt tái mét, ôm chầm lấy , chằm chằm đầy sợ hãi.
Tô Trầm rít lên: “ ngay cô chẳng thứ gì! Cô chuyện xằng bậy cũng thôi , còn hại g.i.ế.c nữa!”
nghiêng đầu cô : “Ơ… thế oan quá còn gì…”
6
Tiếng gọi “chị ơi, chị ơi…” càng lúc càng gần, cảm nhận rõ nó sắp phá đất chui lên.
Triệu Định kéo hai còn cách xa, hét với : “Tỉnh Tỉnh, nếu thì nhớ gọi Lão gia đến nhé!”
Ông già đó hả? chỉ sợ ông tới tan xác mất .
chăm chú xuống hố sâu. Dù gì chúng cũng chẳng đội khảo cổ, càng bọn trộm mộ, chỉ mới đào mấy cái xác ở lớp đất cùng, còn thấy lối mộ.
Nếu “ em” tự trồi lên thì… đúng là đỡ mệt.
đời chẳng bao giờ như ý, đó là chân lý mà cương thi bọn rút .
Tiếng gọi sát bên tai, vang dội như đánh thẳng màng nhĩ, mà nó vẫn chịu xuất hiện.
Triệu Định ghé gần: “Hay xuống đó xem?”
“Xuống thì xuống… nhưng còn hai thì ?” – ngần ngừ.
“Cho họ xuống luôn, tới tới đó.”
“Không , hỏi ý họ .”
hỏi: “Hai xuống cùng , ở ?”
Tô Trầm run rẩy: “Thầy ơi, đừng tin cô ! Cô định lừa chúng xuống cho con quái vật đó ăn thịt đấy!”
Thầy phụ trách thì bình tĩnh hơn: “Trên cũng chết, xuống đó cũng thể chết… thà xuống xem cho .”
Rồi thầy còn lẩm bẩm thêm: “Chết trong trường thì cũng tính tai nạn lao động, đền bù khối tiền!”
Thấy còn ai về phe , Tô Trầm cắn răng: “Vậy… cũng !”
Thế là bốn chúng cùng leo xuống hố.
và Triệu Định , dùng móng tay bới đất lia lịa, hai thì khom lưng nép .
Chẳng mấy chốc, một cánh cửa lớn hiện mắt.
Trên đó chạm trổ mây ngũ sắc dày đặc, xen lẫn những ký tự rối rắm nổi.
Triệu Định khẽ biến sắc: “Mộ Long Vương?”
“Sao cơ?” – hỏi.
“Thời tiền Tống tập tục : những thị trấn ven Hoàng Hà sẽ chọn một thiếu niên ‘Long Vương’. Khi chết, sẽ chôn ở ‘Mộ Long Vương’.”
“Ồ, chỉ là thường thôi, chắc chẳng .” – thở phào.
“Không, ngay từ lúc chọn Long Vương, sẽ giết. Thứ thờ chính là t.h.i t.h.ể .”
…???
là con đôi khi còn đáng sợ hơn cả xác chết.
“ thành cương thi? Điều kiện hình thành cương thi dễ dàng thế, một cái xác chạm đất thành cương thi ?”
“Không rõ… trong xem mới .” – Triệu Định đáp.
theo tiến . Thú thật, mấy thứ tri thức mù tịt. Ngày xưa lúc đào lên, chẳng gì ngoài một phòng mộ trống trơn.
Triệu Định thử đẩy cửa, nhưng nó nhúc nhích.
“Có cơ quan ?” – Thầy phụ trách đoán.
“Ồ, thầy cũng chuyện ?” – Triệu Định bất ngờ.
“He he, xem phim nhiều mà.” – Thầy gãi đầu .
Triệu Định quanh, thấy một cái đầu rồng trang trí: “Hình như quen quen…”
cúi : “À, là định vị châu, chỉ là đúc thành hình đầu rồng thôi.”
“Định vị châu là gì?” – Lần đến lượt Triệu Định ngơ ngác.
“Dùng để xác định vị trí ngôi mộ. Thường sẽ thành một cặp, nhà giữ một cái, để dễ tìm tổ tiên.”
“Vậy thế … chắc từng tới ?” – Cậu .