Tiểu Bảo, Gia Phúc, Bình Nguyên, Thường Quân và Khánh Linh hơn 10 giờ đêm mặt tòa nhà, để tránh chú ý họ bộ xuống tầng hầm để xe mới bấm thang máy lên. Đèn ngoài hành lang vẫn sáng đèn, bước văn phòng họ tiếng xì xào, là tiếng . Cả bốn rón rén tiếng gần, là phòng của giám đốc điều hành, bên trong cả giọng nam và nữ. Rõ rang là nam nữ chuyện ái . Họ trốn một góc xem tình hình thế nào.
- Giọng nữ giống của chị Tiêu giám đốc marketing quá.- Tiểu Bảo nhỏ
- Hóa là cặp kè với giám đốc để lên chức.- Gia Phúc khinh bỉ
Một lúc chị Tiêu bước , chỉnh quần áo xộc xệch. cạnh chị bây giờ là một cô gái mặc váy đỏ, đôi mắt lòng trắng đang chị chằm chằm, đó cô gái họ nhếch miệng . Tiểu Bảo gần như sắp thét lên. Chị ngoài một lúc thì lão giám đốc cũng . Giờ văn phòng chỉ còn 4 bọn họ và một nữ quỷ. Tiểu Bảo bỗng nhiên mắt trợn ngược, bẻ phía cong thành một vòng cung, bắt đầu co giật.
- Nguy , nữ quỷ nhập Tiểu Bảo .- Bình Nguyên lo lắng ,
Anh vội vàng lấy lá bùa vàng đập trán cô, lẩm nhẩm thần chú, Tiểu Bảo đó ngất lim đị, Bình Nguyên dặn ở yên một chỗ còn và Gia Phúc sẽ một vòng quanh công ty để tìm nữ quỷ.
Được tầm 5 phút, Tiểu Bảo mơ hồ tỉnh , miệng thều thào:
- Nước, nước
- Để lấy.- Thường Quân vội vàng đị về hướng phòng ăn.
Cô bước bật điện nhưng bấm công tắc mà điện sáng, lẽ cầu giao tổng ngắt điện, cô bật đèn pin điện thoại, soi rõ một góc phòng thì thấy góc trong cùng là một máy nước. Cô lấy cốc giấy, đưa cốc xuống vòi. Tiếng nước róc rách chảy . Cô lấy cốc khỏi máy nhưng nước vẫn ngừngchảy róc rách. Nước bắt đầu chảy tràn ngoài sàn nhà, nhưng nó hềcó màu trắng trong mà đó là màu đỏ tươi như máu. Mùi tanh tưởi xộc thẳng mũi cô. Một giọt nước rơi đúng chóp mũi, cô đưa tay quẹt thì nhận đó cũng là máu. Cô rón rén lên phía trần nhà đầu . Hỡi ôi, mội cô gái váy đỏ đang bò như nhên bán trần nhà, cái đầu ngược xuống, tóc xõa lòa xòa. Tiếng hét như mắc nghẹt trong cổ họng. Cô kỹ các khớp tay khớp chân giống con mà cử động như loài nhện.
Nữ quỷ cứ bò xung quanh trần nhà như đang tìm kiếm cái gì đó, lâu lâu dừng đánh . Thường Quân dường như nghĩ ả chắc chắn ngửi thấy mùi của cô nhưng thể xác định rõ vị trí mà cô đang . Nếu bây giờ cô phát tiếng động, chắc chắn sẽ nữ quỷ phát hiện, đoạt lấy thể xác của cô. Ngay cả thở mạnh cô cũng dám, cô chỉ cầu mong Bình Nguyên thể đến ngay đây, cô bắt đầu cầu nguyện trong đầu, cầu tin mười phương chư phật, ông bà tổ tiên độ cho .
Mồ hôi cơ thể cô túa đầm đìa như tắm, cô lạnh cóng, nữ quỷ vẫn lòng vòng đầu cô. Có những lúc mặt của nó ghé sát ngay mặt, cô lúc chỉ dám nín thở. Có thể nhờ chiếc vòng tay của Bình Nguyên đưa cho cô mà tạm thời thể che mắt nó. Bất chợt nữ quỷ lên khanh khách như vọng lên từ âm ti địa phủ, suýt nữa cô hét lên nhưng nhanh chóng lấy tay bịt miệng.
- Hóa là ngươi ở đây.- Quỷ nữ lạnh gáy
Thường Quân vẫn lấy tay bịt miệng, cố gắng phát tiếng động, cô nó chỉ đang đánh lừa cô. Ngay lúc cô sắp gần như vững thì ngay ở cửa ánh đèn pin rọi vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhung-chuyen-quai-di-tap-4-van-phong-ma-am/chuong-7.html.]
- Chi Chi, cô hãy dừng - Bình Nguyên ở ngoài cửa cầm một tấm gương bát quái rọi thẳng nữ quỷ.
Nữ quỷ vội hét lên tức giận:
- Rồi các sẽ tay tao.
Nói xong ả biến mất. Binh Nguyên khụy ngã, thở dốc, bệt nền nhà. Nền nhà giờ sạch khô, chút vệt máu nào. Bình Nguyên và Gia Phúc đỡ cô dậy ngoài.
Tiểu Bảo tỉnh táo , Thường Quân lo lắng:
- Cô bắt chứ?
- Không, chỉ là đang tạm trốn thôi, cô sẽ dừng , chắc chắnsẽ tiếp tục bỏ mạng.
- Thật là phân biệt trái mà.- Khánh Linh bực bội
- theo như cảm thấy thì cái chết của tổ trưởng Phó do cô . Vì ả thấy mạng .
- Vậy là do khác ư?- Gia Phúc hỏi
- Có thể là , Gia Phúc thẻ tìm hiểu thêm các mối quan hệ khicòn sống của Chi Chi, đặc biệt là trong công ty H .- Bình Nguyên .
5 rời khỏi văn phòng thẳng xuống hầm gửi xe, thang máy hề dừng tầng nào mà đến đúng tầng chỉ định, họ bộ từ tầng hầm lên đó bắt xe ai về nhà nấy. Thường Quân và Khánh Linh cùng đường nên Bình Nguyên đưa cô về nữa. Đến cửa phòng kí túc xá thấy Ngọc Lan như đang nóng ruột điều gì đó:
- Thường Quân về , gọi điện và nhắn tin mãi mà thấy trả lời.
- Điện thoại hết pin, chuyện gì mà lo lắng thế.
- Mình thấy cô .- Ngọc Lan nhỏ sợ những còn trong phòng thấy