Những Ngày Chúng Ta Giấu Trái Tim - Chương 1 — Ngày mưa ở Nam Hoa

Cập nhật lúc: 2025-11-03 12:35:23
Lượt xem: 2

(Góc của Tần Dịch)

Thượng Hải, đầu tháng Chín.

Mưa đổ như ai đang rũ bạc trắng từ bầu trời xuống. Âm thanh phủ đầy gian — rì rầm, dai dẳng, nặng nề. Cả thành phố như kéo một bức màn xám, lạnh và ướt đến mức con cũng co trong chính cái thở của .

cổng trường Nam Hoa, áo sơ mi ướt dính lưng, cổ tay áo sờn. Bảng tên mới tinh n.g.ự.c trông lạc lõng chiếc áo cũ. Dòng chữ “Nam Hoa Trung học” lấp loáng nước mưa, còn , chẳng thấy thuộc về nơi nào trong bức tranh .

Người Thượng Hải mùa . thấy nó chẳng khác gì một vết thương khép miệng — sang trọng, phồn hoa, nhưng ẩn sâu bên trong là mùi kim loại lạnh và thứ cô độc đặc quánh, tan.

Cô Trương — giáo viên chủ nhiệm — đón ở phòng giám thị dẫn lên lớp. Giọng cô nhẹ nhưng cứng, kiểu quen dặn dò những đứa học sinh khó bảo. cô, tiếng gót giày nện xuống hành lang ẩm, mỗi bước như dội thẳng lòng n.g.ự.c .

Lớp 12-6 ở cuối dãy. Khi cánh cửa bật mở, hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía . Có ánh tò mò, hời hợt, cả khinh khỉnh. Cô Trương vài lời giới thiệu, giọng đều đều:

“Lớp hôm nay bạn mới. Tên là Tần Dịch, chuyển từ Tam Trung.”

cúi đầu, nhỏ, cố gắng để giọng run:

“Mình là Tần Dịch. Mong giúp đỡ.”

Khoảnh khắc đó, tiếng xì xào như sóng lăn tăn khắp lớp:

“Tam Trung á? Toàn học sinh đuổi thôi.”

“Nhìn mặt lạnh ghê, kiểu từng đ.á.n.h .”

hết. quen . Người luôn thích lấp đầy trống của họ bằng lời đồn.

“Em bàn cạnh cửa sổ, bên cạnh Lâm Ngạn nhé.”

Cô giáo chỉ tay về phía cuối dãy. gật đầu, bước đến.

Cậu ngẩng lên khi gần — gương mặt sáng, sạch sẽ, ánh mắt trong đến mức thể phản chiếu cả thế giới. Một nụ nhẹ. Không kiểu xã giao, mà thật sự ấm.

“Chào , là Lâm Ngạn.”

chỉ gật đầu.

“Ừ.”

Cậu vẫn , như thể chẳng để tâm đến sự lạnh nhạt đó. sang ngoài cửa sổ — nơi mưa đang rơi như hồi kết.

Giờ Toán trôi qua như tiết học khác. bài, lắng , ghi chép. Đầu óc quen với sự im lặng. cái cảm giác sát bên khiến khó chịu — như thể một phần vốn an của đang xâm chiếm.

“Em Tần Dịch, lên bảng câu ba nhé.”

ngẩng đầu, giọng cô giáo vang lên đều đều.

cầm phấn, nhanh, cần suy nghĩ. Mấy con , ký hiệu — thuộc lòng hết. Khi xong, lớp im lặng vài giây.

“Rất , xuống em.”

trở bàn, vài tiếng xì xào nhỏ lưng.

“Ghê thật, dân Tam Trung mà giỏi dữ.”

“Làm màu thôi.”

chẳng quan tâm.

thấy một tiếng nhỏ bên cạnh:

“Cậu giỏi thật.”

Giọng Lâm Ngạn.

đáp khẽ, sang:

“Chỉ là nhớ công thức thôi.”

, hiểu , cảm thấy cổ họng nghẹn . Từ “giỏi” thật xa lạ. từng khen, từng tự hào về . tất cả chôn vùi cùng cái ngày đó — ngày mà thứ sụp đổ.

Giờ chơi.

Tiếng vang khắp lớp, mùi bánh mì, mùi giấy, mùi phấn — hòa lẫn . mở hộp cơm nguội, ăn lặng lẽ. Rau luộc, trứng luộc, cơm trắng. Đơn giản, mùi vị.

Phía , giọng khẽ vang:

“Ê, mày , thằng mới đuổi học vì đ.á.n.h với giáo viên đó.”

dừng đũa. Không ngẩng lên. Không cần.

“Đừng bậy.”

Giọng Lâm Ngạn. Rõ ràng, dứt khoát.

“Tốt nhất đừng phán xét ai khi mày gì.”

Một thoáng im lặng. ngẩng lên, thấy bàn, khuôn mặt vẫn bình thản.

gì đó, nhưng thôi.

Có lẽ nghĩ điều đúng. với , sự bênh vực đôi khi còn khiến vết thương cũ rát hơn.

Giờ ăn trưa, ở góc căn-tin. Mưa vẫn dứt.

Lâm Ngạn gần, cầm hộp sữa, đặt xuống bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-1-ngay-mua-o-nam-hoa.html.]

“Cậu uống ? Ở đây ngon lắm.”

lắc đầu.

“Không cần.”

“Coi như tớ mời để chào mừng .”

hộp sữa — thứ màu trắng gợi một buổi sáng xa xôi, nơi ai đó cũng từng đưa cho như thế. Bây giờ, chẳng còn ở đây nữa.

cầm lấy, khẽ :

“… Cảm ơn.”

Lâm Ngạn . Nụ khiến căn phòng như sáng hơn một chút.

trong , ánh sáng chỉ chạm đến lớp da mỏng — xuyên qua .

Tan học.

Mưa vẫn rơi.

ở cửa lớp, sân trường loang nước.

“Cậu mang ô ?”

Giọng vang lên bên cạnh. Là .

“Không.”

“Đi cùng tớ , mưa lớn lắm.”

“Không cần.”

“Đừng cứng đầu. Cậu mà ốm, cô Trương bắt cả lớp thăm thì phiền lắm đấy.”

ngẩng lên. Gặp ánh mắt . Trong trẻo đến mức khiến chùn . Rồi gật đầu.

Chiếc ô nhỏ, chỉ đủ che nửa . Vai áo ướt, mùi nước mưa thấm cổ áo, lạnh buốt. ấm — ở nơi nào đó sâu trong ngực.

“Nhà xa ?”

“Không. Tớ bộ.”

“Ở một ?”

“Ừ.”

Một lặng.

Khi ngang tiệm bánh, khẽ dừng.

“Cậu thích bánh ?”

“Không. Chỉ là nhớ gì đó thôi.”

Lâm Ngạn hỏi thêm.

Cậu nghiêng ô về phía , để vai ướt nhiều hơn.

Chúng đến ngã ba, nơi ánh đèn vàng hắt xuống vỉa hè loang nước. dừng , nhỏ:

“Cảm ơn. Từ đây tớ .”

“Ừ. Mai gặp.”

“Mai…” khẽ , giọng gần như tan trong mưa.

“Nếu mai còn nắng.”

Đêm.

Căn phòng trọ nhỏ, tường bong sơn, ánh đèn vàng yếu. Mưa gõ lên mái tôn như tiếng nhịp tim lệch nhịp. mở quyển sổ — thứ duy nhất luôn mang theo.

Ngày đầu tiên ở Nam Hoa.

chuyện với .

Mình nên vui sợ.

Vì bất cứ ai đến gần… cũng sẽ rời .

đặt bút xuống. Mưa vẫn rơi, mùi ẩm mốc hòa với thở ấm của chính . Cảm giác trống, đầy, chạy trốn, .

cửa sổ, nơi ánh đèn đường nước mưa nuốt dần. Có lẽ, Thượng Hải bao giờ ngủ yên. Cũng như bao giờ thực sự bắt đầu sống .

điều gì đó đổi. Một chút thôi. Rất nhỏ.

Giống như giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng — xao động bề mặt tưởng chừng gì lay chuyển .

Là ánh sáng? Hay chỉ là ảo giác từ những kẻ quá quen với bóng tối như ?

.

Chỉ rằng, khi nhắm mắt , nụ — nụ của cạnh cửa sổ — vẫn hiện lên. Rõ ràng, đến mức khiến tim đau.

“Có rằng, một khi ánh sáng len bóng tối — thì bóng tối sẽ chẳng bao giờ còn nguyên vẹn nữa.”

Loading...