Những Ngày Chúng Ta Giấu Trái Tim - Chương 10 – Dòng thư chưa kịp gửi

Cập nhật lúc: 2025-11-06 13:24:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối hôm , mưa vẫn dứt.

Thượng Hải cơn mưa đọng mùi ẩm lạnh, mùi của nhựa đường, của xe cộ, và cả của những kỷ niệm khô.

Lâm Ngạn trong phòng, mặt là chiếc bàn gỗ cũ mà từng dùng suốt ba năm cấp ba.

Trên bàn là một tờ giấy trắng.

Bên cạnh là cây bút máy màu đen — món quà mà Tần Dịch từng tặng.

Cậu lâu.

Rồi chậm rãi :

“Gửi Tần Dịch,

Cậu khỏe ?

Tớ vẫn nhớ buổi chiều năm , khi mưa rơi ngoài hiên, và đó, nụ mỏng như ánh sáng chạm qua khung cửa.

Cậu từng hỏi, nếu , tớ dám ?

Giờ tớ mới hiểu, những cần — vì họ từng rời .”

Cậu dừng , mực loang , thấm giấy.

Đêm ngoài , gió rít nhẹ qua khe cửa, mang theo tiếng xe xa dần.

Mọi thứ tĩnh đến mức rõ tiếng tim đập.

Lâm Ngạn đặt bút xuống, khẽ .

Một nụ đủ để giấu nỗi run nơi khóe môi.

Trên giá sách, vẫn còn hộp sữa nhỏ khô, thứ từng bỏ quên từ năm cuối cấp.

Cậu dám vứt.

Không dám chạm.

Vì chỉ cần chạm, sợ rằng thứ sẽ tan như bụi.

Điện thoại rung.

Tin nhắn đến:

“Ngày mai tớ chuyển .

Có lẽ sẽ .

tớ rời lời tạm biệt.”

Không tên.

Lâm Ngạn là ai.

Cậu bật dậy, gần như chạy.

Mưa ngoài cửa vẫn nặng hạt, nhưng cần ô.

Phố đêm ướt, ánh đèn loang như giọt nước mắt.

Cậu chỉ đến — dù chẳng Tần Dịch đang ở .

Bến xe.

Người đông, ánh sáng vàng loang lổ.

Cậu giữa đám đông, thở dốc, tim đập loạn.

Rồi thấy.

Tần Dịch cạnh chiếc vali cũ, vai vẫn chiếc túi vải sờn.

Ánh đèn chiếu xiên qua mặt , rọi lên nụ nhạt.

“Cậu đến .”

Giọng nhẹ, ngạc nhiên, vui, cũng chẳng buồn — chỉ như thể đoán .

“Cậu định thật ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-10-dong-thu-chua-kip-gui.html.]

“Ừ. Có lẽ nơi còn gì để giữ tớ nữa.”

“Còn tớ thì ?”

Lâm Ngạn hỏi, giọng khàn.

“Cậu định giữ tớ ?”

Tần Dịch thật lâu.

Rồi , nhỏ thôi, nhưng run:

“Làm giữ một , khi chính họ cũng chắc còn thể ở ?”

“Mọi chuyện của .”

“Không, của chúng .”

“Không, của xã hội, của những cái , của định kiến…”

“Và của cả nỗi sợ trong tim .”

Giọng Tần Dịch cắt ngang, dịu mà sắc.

Lâm Ngạn phản bác.

Vì đúng.

Cậu từng sợ.

Sợ ánh mắt cha , sợ lời đồn, sợ chính cảm xúc của .

Tần Dịch kéo khóa vali.

“Đừng buồn. Mọi đều sẽ rời một ngày nào đó. Tớ chỉ sớm hơn thôi.”

“Cậu , tớ về ?”

“Nhìn về phía ánh sáng, Ngạn .

Đừng về phía tớ — tớ bao giờ là ánh sáng.”

Lâm Ngạn nghẹn, nước mưa hòa nước mắt.

“Cậu sai . Ánh sáng đầu tiên trong đời tớ là .”

Tần Dịch sững .

Khoảnh khắc , gió ngừng, thời gian cũng ngừng.

Cậu , khẽ, như gió thoảng:

“Vậy thì, … để ánh sáng đó ngủ yên nhé.”

Tiếng loa gọi chuyến vang lên.

Tần Dịch bước lên xe, ngoái .

Lâm Ngạn , giữa đám đông, giữa mưa, giữa những ánh đèn như tan trong nước mắt.

Khi xe rời bến, mới nhận — trong tay vẫn cầm lá thư kịp gửi.

Giấy ướt, mực nhòe, chữ tan.

Chỉ còn một dòng rõ nhất:

“Nếu một ngày, chúng gặp

xin hãy mỉm , như thể từng đau.”

Mưa rơi, hòa với tiếng động cơ xa dần.

Thành phố sáng đèn, nhưng trong mắt , thứ chỉ là những vệt nhòe loang lổ.

Lâm Ngạn xuống bậc thềm, ngẩng đầu trời, khẽ .

Cậu thì thầm — như với gió, với mưa, với ai đó xa:

“Cậu bảo tớ về phía ánh sáng.

ánh sáng mất .”

Loading...