Những Ngày Chúng Ta Giấu Trái Tim - Chương 3 — Khi ánh sáng bắt đầu đổi hướng

Cập nhật lúc: 2025-11-03 13:22:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng thứ ba của tháng Chín, mưa tạnh.

Bầu trời Thượng Hải loang lổ những vệt mây xám, như thể vẫn còn lưu thở của cơn mưa đêm qua. Sân trường Nam Hoa đọng đầy nước, phản chiếu bóng qua . Trong lớp 12-6, cửa sổ hé mở, gió lùa mang theo mùi nắng đầu thu — ấm nhưng cũng nhói.

Tần Dịch đến sớm, như ngày. Cậu lặng bên cửa sổ, cuốn sổ nhỏ đặt trong hộc bàn. Những dòng chữ trong đó ngày càng dày lên, nhưng trang nào trọn. Cứ đến nửa câu, ngòi bút khựng , như thể sợ chính thấy điều đang nghĩ.

Hôm nay, Lâm Ngạn đến trễ.

Cậu chạy vội lớp, tóc còn vương vài giọt nước, áo đồng phục nhăn nhẹ. Cảnh tượng hiếm thấy đối với một “học sinh gương mẫu”.

“Xin , hôm nay tắc đường,” , lau nước cổ áo.

Tần Dịch gì, chỉ đẩy chiếc khăn giấy về phía .

Lâm Ngạn một chút, mỉm nhận lấy.

“Cảm ơn. Cậu chu đáo thật.”

“Không.”

Giọng trầm thấp, “chỉ là thích thấy khác ướt.”

Lâm Ngạn ngạc nhiên.

Đôi mắt của Tần Dịch thẳng, lạnh lẽo nhưng ẩn chứa thứ gì đó mềm trong khoảnh khắc — giống như ánh sáng xuyên qua lớp sương, chạm nơi sâu nhất mà chính cũng nhận .

Giờ học trôi chậm.

Cô Trương giảng bài Văn, về chủ đề “Cái trong nỗi cô đơn”.

Khi cô đến câu trích từ Bạch Dạ Hành:

“Chỉ trong bóng tối, ánh sáng mới thể tự tỏa .”

Lâm Ngạn ngẩng lên, bắt gặp ánh của Tần Dịch.

Cả hai gì, nhưng trong giây lát, họ đều hiểu — những sinh quyền lựa chọn ánh sáng bóng tối, chỉ thể tự tìm cách tồn tại giữa ranh giới .

Giờ chơi, mấy bạn nữ trong lớp tụ tập bàn Tần Dịch.

“Ê, Tần Dịch, hôm qua giải Toán giỏi quá nha, cô khen suốt luôn đó.”

“Cậu dạy tụi với ?”

Giọng ríu rít, nụ tươi, nhưng trong mắt lấp ló sự hiếu kỳ hơn là thiện ý.

Tần Dịch lùi , khẽ :

“Xin , tớ… giỏi dạy khác.”

“Ơ, lạnh quá nha.”

Một đùa nửa thật nửa châm chọc,

“Lâm Ngạn, cạnh chuyện nổi hả?”

Không khí chùng xuống.

Lâm Ngạn mỉm , đáp nhẹ:

“Ừ. Tụi chuyện bình thường mà.”

Rồi sang Tần Dịch:

“Cậu sân ? Tớ mang theo hộp sữa hôm qua.”

Ánh mắt của Tần Dịch thoáng khựng , khẽ gật.

Sân trường giữa trưa vàng nắng, mặt đất vẫn còn ẩm.

Hai gốc long não, nắng rọi qua tán lá, chiếu lên đôi tay .

Lâm Ngạn mở hộp sữa, chìa sang:

“Uống , từ chối.”

Tần Dịch nhận lấy, im lặng một lúc.

“Cậu… sợ khác ?”

“Sợ gì?”

“Là... với đáng.”

Gió thổi, lá cây rơi lên vai áo họ.

Lâm Ngạn , nụ bình thản như nước:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-3-khi-anh-sang-bat-dau-doi-huong.html.]

“Thế nào là đáng?”

Không ai trả lời.

trong khoảnh khắc đó, Tần Dịch tim đập lệch một nhịp.

Buổi chiều, tin đồn bắt đầu lan.

“Tần Dịch với Lâm Ngạn riêng với .”

“Chắc lắm ha.”

“Nghe nhà Lâm Ngạn giàu lắm, dính với cái thằng .”

Tiếng thì thầm, tiếng khẽ.

Cả hai đều , nhưng chỉ một chọn im lặng.

Lâm Ngạn vẫn , vẫn đối xử như gì.

Tần Dịch thì bắt đầu tránh.

Cậu đến sớm hơn, về muộn hơn, ăn cơm một , còn gần nữa.

Tối hôm đó, trong sổ tay :

“Có lẽ, ánh sáng nên chiếu chỗ .

Bởi khi quen với bóng tối quá lâu, chỉ cách co , sợ hãi khi ai đó thấy.”

Ba ngày , trường tổ chức buổi lao động tổng vệ sinh.

Lâm Ngạn xung phong phụ trách nhóm lau hành lang.

Tần Dịch, do cô Trương chỉ định, phân cùng nhóm.

“Cậu lau bên ,” Lâm Ngạn , giọng nhẹ.

Tần Dịch đáp, chỉ lặng lẽ việc.

Nước b.ắ.n lên tay, lạnh. Ánh nắng hắt xuống nền gạch, loang thành vệt sáng — nhưng đủ ấm.

Đến khi cây chổi gãy cán, tiếng “rắc” vang lên, cả hai cùng khựng .

Lâm Ngạn : “Thôi c.h.ế.t, chổi chống nổi .”

Tần Dịch ngẩng lên, đôi mắt u tối thoáng ánh lên một chút gì đó mềm .

“Để tớ lấy cái khác.”

“Không cần , nghỉ chút , tớ tự—”

“Đừng nữa,” giọng khàn khàn, “tớ… .”

Câu đó nhẹ như thở, nhưng khiến Lâm Ngạn dừng .

Giữa hành lang đầy ánh sáng, ánh mắt hai chạm — một bên là cố chấp che giấu, một bên là sự kiên nhẫn dịu dàng đến đau lòng.

Cuối buổi, mưa rơi.

Trên nền trời xám, hai chiếc ô nhỏ song song qua cổng trường.

“Cậu vẫn về hướng cũ ?”

“Ừ. Còn ?”

“Có lẽ cũng thế.”

Một lặng.

Rồi Lâm Ngạn nhỏ:

“Nếu ngày mai trời mưa, tớ vẫn sẽ che cho .”

Tần Dịch siết chặt cán ô, ánh mắt khẽ run.

“Cậu… đang .”

“Không . Miễn là vẫn ở đó.”

Cơn mưa bắt đầu nặng hạt.

Âm thanh rơi xuống giữa hai , hòa ai còn phân biệt tiếng mưa tiếng tim .

Cuối nhật ký của Tần Dịch đêm đó:

sợ ánh sáng . đủ can đảm để .”

Loading...