Nghe nó xong, lạnh lùng hỏi:
“Con nghĩ, ông thực sự con đến gần ?”
Kỷ Dương sững , mặt thoáng hiện vẻ khó xử:
“Chẳng đều là của ? Đều tại năm đó giành quyền nuôi con, nên bây giờ ba con mới chẳng gần gũi nổi với con!”
“Mẹ, nuôi con khôn lớn thật dễ dàng, con cũng cảm thấy là một vĩ đại. nghĩ kỹ , mới là kẻ ích kỷ nhất!
“Bây giờ mạng chẳng câu ? ‘Không tiền thì đừng sinh con’! Mẹ tiền, còn giành quyền nuôi con?
“Mẹ con trai bên cạnh, về già nương tựa, nhưng từ nhỏ đến lớn con chịu bao nhiêu khổ cực khi theo ? Nếu năm đó con ở với ba, thì hôm nay định cư ở nước ngoài là con !
“Mẹ, liên lụy con bao nhiêu năm nay, con xin , đừng kéo chân con nữa ?!”
Nó chắp tay giơ cao quá đầu, cầu xin , giọng gần như khàn đặc.
04
“Ùm” một tiếng, như tiếng nổ vang lên trong đầu .
Kỷ Dương.
Như đang một kẻ xa lạ.
Trong mắt nó bất lực, nhưng nhiều hơn cả là oán hận.
Điều hòa vẫn rì rì thổi gió ấm, nhưng tay chân lạnh như băng.
Năm đó ly hôn, Chu Hằng là , nhưng nhà ông quen rộng, cuối cùng khiến tay trắng .
bế Kỷ Dương dọn về căn nhà cũ của cha .
Lúc nó tròn một tuổi, chẳng hiểu gì, chỉ vung vẩy đôi tay nhỏ xíu, vô thức phát mấy tiếng “ma… ma…”.
hạ quyết tâm, tuyệt đối để đứa trẻ chịu thiệt.
Ban ngày , buổi tối chợ đêm bày sạp, liều mạng kiếm tiền.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Kỷ Dương học vẽ, học bóng bàn, điều gì đáp ứng.
Lên cấp hai, một nó lỡ miệng than rằng ghen tỵ với bạn học ở nhà lầu.
trằn trọc cả đêm, gom góp hết bộ tiền dành dụm, mua một căn hộ, đưa nó rời khỏi căn nhà cấp bốn để chuyển chung cư.
Lên cấp ba, nó học phụ đạo toán và vật lý, thích học lớp đông, chỉ học một kèm một.
Chi phí hai loại chênh gấp đôi, nhưng nghĩ, con chịu khó ham học, thể kéo lùi nó, thế là nghiến răng thuê cho nó thầy giỏi và đắt nhất.
Sau đó, nó đỗ đại học. Căn nhà cũ của ông bà ngoại giải tỏa, chia cho mấy căn hộ. Mẹ bán một căn, còn đem cho thuê, tiền thuê hằng tháng đều gửi thẳng tài khoản của .
hiểu con lớn cần giao lưu bạn bè, nên mỗi tháng đều cho Kỷ Dương ba ngàn tiền sinh hoạt, chỉ sợ cho ít quá, nó sẽ ngẩng nổi đầu bạn cùng lớp.
Bao nhiêu năm qua, tuy thể cho nó cuộc sống phú quý xa hoa, nhưng hết sức để nâng đỡ nó.
Vậy mà nó thể những lời như thế với ?
lặng im hồi lâu, cuối cùng cũng tìm giọng của :
“Dương Dương, nếu trong lòng con nghĩ như , , cũng chuyện với con — chúng cắt đứt quan hệ con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhung-ngay-thang-cuoi-doi/03.html.]
Khóe miệng Kỷ Dương co giật mấy cái, mặt sang chỗ khác:
“Mẹ, đừng cố chấp như , con ý đó!”
“ thì ý . Từ nay về , – Kỷ Thư Hoa – và con còn bất kỳ quan hệ nào nữa.”
“Mẹ, đừng loạn ?
“Con , năm đó là ba với , con thiết với ông , con hiểu, con hiểu cả!
“ ông dù gì cũng là ba của con mà! Mẹ đừng ở thời điểm then chốt gây khó dễ cho con ?”
Nó bực bội vò đầu bứt tóc.
“ gây khó dễ. Con tìm Chu Hằng nhờ vả, cứ việc . nhắc cho con nhớ, dù con nịnh hót thế nào, ông cũng sẽ chẳng bao giờ nhận con là con trai cả.
“Có một bí mật vẫn từng với con, thật con—”
“Bà nội Hạo Hạo, bà đừng ly gián nữa!”
Tô Nhã dắt Hạo Hạo bước gần.
“Ba tại xa lánh Kỷ Dương? Không đều là vì bà ! Bà chiếm giữ Kỷ Dương nhiều năm như thế, trong lòng ba thể thoải mái ?”
Cô lườm một cái, đầu chằm chằm Kỷ Dương:
“Kỷ Dương, quan tâm đến cảm nhận của , thì cũng cần quan tâm đến cảm nhận của bà . Hôm nay, cứ hết chuyện cho rõ ràng !”
cũng chằm chằm Kỷ Dương:
“Nói .”
Kỷ Dương tự nhiên mím môi, do dự mấy giây mở miệng:
“Mẹ, cũng , bao nhiêu năm nay con sống cùng ba, ông vẫn luôn thể gần gũi với con. Con và Tiểu Nhã bàn bạc , sẽ đổi họ cho Hạo Hạo, từ họ Kỷ thành họ Chu.”
Nó ngừng một chút, liếc sắc mặt , bổ sung:
“Thật vốn dĩ con nên đổi họ, nhưng con bây giờ cũng lớn tuổi, đổi họ sẽ nhiều bất tiện. Quan trọng nhất là… con sợ buồn.”
Nghe kìa, nó còn nghĩ cho , sợ buồn cơ đấy?
kìm bật :
“Chuyện thì , ủng hộ con và Hạo Hạo đều đổi họ.
“Chúng cắt đứt quan hệ , con gì cũng cần hỏi ý kiến của nữa.”
Tô Nhã khinh thường nhạt:
“Bà nội Hạo Hạo, chúng con đến để xin ý kiến, mà là để thông báo cho bà!
“Ban đầu Kỷ Dương còn chẳng nỡ , ai ngờ bà cứ mở miệng là đòi đoạn tuyệt. Bà chẳng coi trọng tình , thì cũng đừng trách chúng .”
gật đầu:
“Vậy thì quyết định thế . Kỷ Dương, từ hôm nay, chúng chính là dưng.
“ cần con phụng dưỡng, tài sản của cũng chẳng liên quan nửa xu đến con.”