Những Ngày Tháng Cuối Đời - 04

Cập nhật lúc: 2025-09-10 05:02:51
Lượt xem: 1,471

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thần sắc Kỷ Dương thoáng hiện vẻ hoảng loạn:

 

“Mẹ, thế chứ!”

 

Nó định bước tới kéo , nhưng Tô Nhã giữ chặt :

 

“Kỷ Dương! Người chẳng nhận nữa, còn nhào tới gì!”

 

liếc mắt hiệu cho Kỷ Dương, dắt Hạo Hạo cửa .

 

Kỷ Dương khó xử, vò vò tay:

 

“Mẹ, bọn con đây, mấy hôm nữa sẽ đến thăm

 

“Vừa Tiểu Nhã chuyện đừng để bụng, tính cô thôi, nóng nảy, chứ thực .

 

“Dù cũng là của con, con sẽ cái loại bất hiếu, bỏ mặc .”

 

đáp lời, lạnh lùng cầm điện thoại lên, tự lướt mấy đoạn video ngắn.

 

Khi Kỷ Dương ngoài, nó quên khép cửa. bước đóng cửa , thì thấy tiếng Tô Nhã vọng từ hành lang .

 

“… Bà chỉ là con trai, tiền sớm muộn gì cũng là của .”

 

thấy thực sự giận , nhỡ thật sự cắt đứt quan hệ với thì ?”

 

“Anh ngốc , giận thì giận, chứ thể cắt đứt quan hệ thật ? Chỉ con cái đoạn tuyệt với cha , chứ từng thấy cha đoạn tuyệt với con cái.

 

“Đợi đến lúc bà thêm mười năm nữa, liệt giường chẳng động đậy , lúc đó thì là !

 

“Thôi, đừng lo nữa. Người một nhà thì thù qua đêm chứ? Giờ điều quan trọng nhất là nhanh chóng hàn gắn quan hệ với ba. Vài năm nữa Hạo Hạo lên cấp hai, chỗ cần nhờ đến ba còn nhiều lắm!”

 

nghĩ cũng đúng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

cả đời đối xử với Kỷ Dương mà chẳng cần báo đáp, cho nên dễ đắc tội nhất.

 

Đợi đến khi bọn họ vun vén xong quan hệ bên phía chồng cũ của , cúi đầu nhận với , thì chúng sẽ thành “một nhà” thôi.

 

Sự chống lưng của Chu Hằng, tài sản của , cả hai phía bọn họ đều vơ về.

 

Chỉ tiếc là bọn họ nhầm .

 

05

 

Kỷ Dương vốn dĩ con ruột của và Chu Hằng.

 

Kỷ Dương là đứa trẻ mà và Chu Hằng nhận nuôi.

 

Ba mươi năm , Chu Hằng chẩn đoán vô sinh.

 

Ông cam lòng đoạn tuyệt hương hỏa, nên thuyết phục cùng đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một bé trai mới đầy tháng.

 

Đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh, gia đình tiền phẫu thuật, chỉ thể để một mảnh giấy trong tã lót, bỏ nó cổng trại trẻ mồ côi.

 

Chu Hằng đặt cho đứa bé cái tên Chu Kế Nghiệp, chúng định chờ nó lớn hơn một chút sẽ đưa phẫu thuật.

 

Ai ngờ nửa năm , cấp của Chu Hằng là Lưu Phương cầm giấy khám thai tìm đến.

 

, cô mang thai con của Chu Hằng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhung-ngay-thang-cuoi-doi/04.html.]

Sao thể chứ? Chu Hằng rõ ràng vô sinh mà!

 

Ngay cả Chu Hằng cũng tin, chắc chắn Lưu Phương bịa đặt.

 

Lưu Phương kiên quyết khẳng định.

 

Vì chuyện liên quan đến hậu duệ, cha Chu Hằng coi trọng, bèn đích đưa Lưu Phương nước ngoài xét nghiệm huyết thống thai kỳ.

 

Kết quả cho thấy, trong bụng Lưu Phương thật sự là con của Chu Hằng.

 

Chu Hằng lúc mới thừa nhận chuyện giữa ông và Lưu Phương.

 

Ông bệnh viện kiểm tra thêm một , mới phát hiện chẩn đoán vô sinh là sai, ông căn bản hề mất khả năng sinh sản.

 

Khi , ông với vẫn còn tình cảm, còn thề thốt rằng nhất định sẽ cắt đứt với Lưu Phương.

 

Ông đề nghị đem Chu Kế Nghiệp trả trại trẻ, chúng sẽ sinh một đứa con ruột của chính .

 

thì, “con cái huyết thống, nuôi cũng chẳng nên .”

 

từ chối.

 

Chưa đến việc thể chấp nhận sự phản bội của chồng.

 

Chỉ riêng chuyện đem đứa bé trả về trại trẻ, nổi.

 

Trẻ con món đồ vật, chuyện “trả ”?

 

Không huyết thống thì chứ?

 

duyên đến bên , thì chính là con , để nó lớn lên như bao đứa trẻ khác, bình thường, khỏe mạnh.

 

Sau khi ly hôn, đổi tên cho đứa bé, gọi là Kỷ Dương.

 

Hồi khi đến trại trẻ nhận nuôi nó, viện trưởng : cha đứa bé thật nhẫn tâm, ngày mồng tám tháng Chạp, trời còn đang đổ tuyết, nửa đêm bọn họ bỏ nó gốc cây dương cổng trại trẻ.

 

Đến khi sáng sớm viện trưởng dậy mở cửa, đứa bé lạnh đến mức khuôn mặt tím tái, tiếng.

 

Vì thế, đặt cho nó cái tên “Dương”.

 

hy vọng nó sẽ giống như cây dương, cứng cáp vươn thẳng, mạnh mẽ mà sống.

 

Chúng cùng trải qua nhiều năm tháng, như bao cặp con bình thường khác.

 

Lúc nhỏ nó quấn lấy , trong mắt nó, chính là cả thế giới.

 

còn nhớ rõ, nó lon ton đôi chân ngắn chạy về phía , miệng bi bô gọi “, ”.

 

Nhớ thiệp chúc mừng bằng những nét chữ xiêu vẹo: 【Ma ma, chúc ngày lễ vui vẻ!】

 

Nhớ nó bắt chước bé trong quảng cáo tivi, chờ từ chợ đêm trở về, bưng chậu nước rửa chân cho : “Mẹ, rửa chân ạ!”

 

Nhớ nó văn 50 đồng nhuận bút, nỡ mua đồ dùng học tập mới cho , mà mua cho một bó hoa cẩm chướng: “Mẹ, đây là đồng tiền đầu tiên con kiếm !”

 

Ba mươi mấy năm trôi qua, nó vẫn gọi là “”, nhưng trong ánh mắt thêm sự tính toán.

 

Từng lúc nghĩ, “” là từ ngữ nhất đời, nhưng hôm nay thấy hoang mang.

 

Khi một đứa con còn cần dựa cha về mặt tình cảm, thì lợi ích liền trở thành thước đo để cân nhắc sự – sơ.

 

Loading...