Những Ngày Tháng Cuối Đời - 06

Cập nhật lúc: 2025-09-10 05:03:53
Lượt xem: 1,655

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thư Hoa, em định khi nào cho Dương Dương thế của nó? Nó mà , chắc chắn sẽ hối hận.”

 

Hối hận ư?

 

Hối hận vì ôm cái đùi của Chu Hằng, mất luôn cả phần di sản của ?

 

nhạt giọng:

 

“Sắp , cần em , chẳng bao lâu nữa sẽ cho nó thôi.”

 

Kỷ Dương tự ý sắp đặt để Chu Hằng thêm một đứa cháu “miễn phí”, Chu Hằng vui còn , nhưng Lưu Phương thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ vui vẻ chấp nhận.

 

Quả nhiên, đến hai ngày , Chu Hằng gọi điện cho .

 

“Thư Hoa, con trai con dâu em rốt cuộc định gì thế? Yên lành đổi họ cho Hạo Hạo thành họ Chu?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Hôm qua còn tìm bảo tổ chức tiệc rượu, cái gì mà nghi thức đổi họ. Ôi, em khuyên nó , nếu ngăn , Tiểu Lưu chuẩn thẳng với nó .”

 

Có lẽ vì tuổi già, ông cảm thấy năm xưa chút áy náy với , nên lúc nào cũng vẻ suy nghĩ cho và Kỷ Dương.

 

hờ hững đáp:

 

“Còn thể gì? Không mắt với chút bạc lẻ cho, nên sang nhận ông ba quyền thế là chứ gì.”

 

Chu Hằng khổ:

 

“Năm đó cũng tại đúng, cứ khăng khăng nhận nuôi một đứa trẻ, kết quả… để em nuôi một .

 

“Bữa cơm tất niên hôm đó, thật cũng , là Tiểu Lưu nhất quyết đòi, mấy món quà đó cũng là cô tự quyết nhận lấy. Em đấy, cô vốn thích chiếm chút lợi nhỏ, nhưng nếu thật sự động đến lợi ích của , thì chắc chắn cô sẽ chịu.

 

“Hôm qua tin Kỷ Dương đổi họ cho Hạo Hạo, Tiểu Lưu suýt nữa gọi điện mắng nó, may mà kịp ngăn .

 

“Anh nghĩ chuyện , vẫn là em mở lời. Em là gần gũi với nó nhất, đổi khác , nó chắc chấp nhận .”

 

khẽ :

 

“Nó còn là trẻ con nữa, gì mà chấp nhận chứ.”

 

Bấy lâu nay vẫn lo, sợ sự thật về thế sẽ gây tổn thương cho Kỷ Dương, nhưng thật nghĩ quá nhiều .

 

ngoài ba mươi, lăn lộn ngoài xã hội gần mười năm, còn là đứa bé mùa đông năm bỏ rơi gốc cây dương, cần che chở nữa.

 

“Lưu Phương trắng thì đừng cản, cứ để cô .”

 

Lưu Phương vốn nổi tiếng mồm miệng cay nghiệt, chẳng thèm giữ thể diện cho ai, để cô mới hiệu quả nhất.

 

buông câu đó xong, cũng chẳng đợi Chu Hằng đáp , liền cúp máy.

 

Lưu Phương quả thật thất vọng.

 

Sáng sớm hôm , điện thoại cả trăm cuộc gọi nhỡ, còn vô tin nhắn.

 

tùy tiện mở vài cái:

 

【Mẹ, chuyện ? Lời dì Phương là thật ?】

 

【Con là con ruột của và ba ?】

 

【Con là con trai mà, bỏ ở trại trẻ mồ côi?】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhung-ngay-thang-cuoi-doi/06.html.]

 

【Mẹ, bán nhà? Giờ đang ở ?】

 

【Mẹ, mấy hôm nay Hạo Hạo đòi bà, đang ở ? Con với Tiểu Nhã đến đón .】

 

Hiếm , Tô Nhã gọi một tiếng “”.

 

Những tin nhắn còn lười xem tiếp, trực tiếp chặn của Kỷ Dương và Tô Nhã.

 

Kỷ Dương liên lạc với , bèn nhớ gọi điện cho Quân Mai.

 

Quân Mai cầm chiếc điện thoại vẫn reo ngừng, sang . khẽ lắc đầu. Cô thở dài, cũng chặn của Kỷ Dương.

 

“Sau định thế nào? Hay là cứ ở chỗ ? À , tụi Vân Nam chơi một chuyến nhé, quen một đoàn du lịch.”

 

Quân Mai con cháu lo lắng, sống thoải mái hơn nhiều. Bao năm nay tích góp ít tiền, thường xuyên du lịch khắp nơi.

 

Còn , tuy cũng chút tích lũy, nhưng vì Tô Nhã và Kỷ Dương chịu nấu ăn, đành lòng để Hạo Hạo suốt ngày ăn đồ ăn ngoài nhiều dầu mỡ, nên tuần nào cũng nấu vài bữa mang qua cho chúng nó, thành chẳng thời gian xa.

 

Lần , chúng ở Vân Nam hơn mười ngày. Phong cảnh nơi thật , tầm mắt rộng mở, ngay cả tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.

 

Quân Mai từng học nhiếp ảnh ở trường đại học già, nâng chiếc máy ảnh nặng nề, chụp cho nhiều tấm hình.

 

Trong mỗi tấm hình, đều lưu nụ của .

 

Quân Mai :

 

“Thư Hoa, thật khâm phục . Nếu là rơi cảnh như bây giờ, dám nghĩ sẽ khổ sở đến mức nào.”

 

Thực nào khổ sở?

 

Chỉ là, chẳng còn bao nhiêu ngày để sống.

 

Nhân lúc vẫn còn , thật nhiều.

 

Cả đời , mà đến, thì .

 

Chuyện bệnh, rốt cuộc vẫn thể giấu Quân Mai.

 

Vì bệnh giai đoạn cuối, đôi khi những cơn đau kéo đến dữ dội, thể nào chịu nổi, nôn ói cũng trở thành chuyện thường xuyên.

 

Hôm , chúng hồ Điền Trì cho mòng biển mỏ đỏ ăn. Một con chim bay đến, ăn xong thức ăn liền dùng chiếc mỏ nhọn mổ lòng bàn tay .

 

giật rụt tay .

 

Quân Mai bông đùa:

 

“Nhìn con chim nhỏ xem, còn lấy oán báo ơn nữa chứ.”

 

Vừa dứt lời, sắc mặt cô chợt sa xuống, chắc sợ nghĩ đến chuyện của Kỷ Dương.

 

đang định mở miệng, thì cổ họng đột nhiên ngứa rát, vội lấy khăn giấy che miệng, ho sặc sụa một trận.

 

Đến khi ho xong, mở khăn giấy , đó lấm tấm vết m.á.u đỏ.

 

Khóe mắt Quân Mai hoe đỏ, cô khẽ lẩm bẩm:

 

“Sao thành thế chứ…”

 

Chúng kết thúc chuyến sớm hơn dự định.

Loading...