11
“Bẩm Điện hạ, nô tài không thấy cơn mưa này có gì bất thường.”
“Ngươi… ngươi trên đường đến có phải cánh tay đã bị dính mưa rồi không?”
Cửu hoàng tử run rẩy tay, chỉ vào cánh tay phải của ta.
Ta cúi đầu xuống, phát hiện thịt trên cánh tay phải của ta đã thối rữa hoàn toàn, xương trắng bên trong lờ mờ có thể nhìn thấy, những thớ thịt thối màu vàng cháy dính nhớp nháp đang từ từ trượt xuống.
Một cảm giác mà ta không thể miêu tả nổi, trào dâng lên.
“Ngươi… ngươi không đau sao?”
Ta với vẻ mặt trống rỗng nhìn hắn ta.
“Đau là gì?”
12
Cửu hoàng tử dậm mạnh mấy cái, hét lớn một tiếng: “Đệt!”
Ta không hiểu câu “đệt” của hắn ta là có ý gì.
Cửu hoàng tử đột nhiên muốn đào một cái rãnh ở đây, dưới đất này sao?
Thật không thể hiểu nổi tư duy của những hoàng tử này.
Nghĩ gì làm nấy.
13
Sau đó ta lại nghe thấy hắn ta bắt đầu lầm bầm nhỏ giọng: “Thôi bỏ đi, một NPC làm sao biết đau là gì…”
Những từ ngữ mà ta chưa từng nghe không ngừng tuôn ra từ miệng hắn ta.
Cửu hoàng tử mạnh dạn bước một bước về phía ta, rồi ánh mắt rơi vào cánh tay ta.
“Đã thành ra thế này rồi… nhỡ cõng ta lên, cánh tay nàng ấy rơi xuống thì sao… lại làm ta ngã xuống, dính mưa có thể sẽ c.h.ế.t đó!”
Ta đứng im tại chỗ cúi đầu, vừa chờ đợi sự sai bảo của Cửu hoàng tử, vừa đột nhiên nghĩ đến câu hỏi hắn ta vừa hỏi ta.
“Ngươi không biết đau sao?”
Câu này rất quen thuộc.
Hình như trước đây, cũng có người hỏi ta câu này.
Đó là ai?
Lại là khi nào?
Đau là gì?
Đây có phải là thứ mà một thái y bình thường như ta nên biết không?
“Thế này, ngươi… ngươi cùng ta đợi mưa tạnh.”
“Bẩm Cửu hoàng tử, giờ Mùi hôm nay nô tài phải đến Khôn Ninh Cung, bắt mạch bình an cho Hoàng hậu nương nương.”
Cửu hoàng tử nghe xong lời ta đáp.
Sắc mặt tức thì trắng bệch đi mấy phần.
“Giờ Mùi? Đến chỗ Lương Nhị ư? Ngươi… ngươi là NPC có nhiệm vụ sao? Không phải đơn thuần là lang thang trong thế giới này?”
“Rầm rầm!” Hắn ta còn chưa nói hết lời, mấy tia sét đánh xuống.
Đánh thẳng toàn bộ lên phía trên Khôn Ninh Cung.
Chúng ta nghe thấy tiếng động lộn xộn từ phía đó truyền đến.
“Bên đó… nhất định có chuyện rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhung-nguoi-ky-la/1112131415.html.]
Ta nghe Cửu hoàng tử hét lớn, khi quay đầu nhìn hắn ta, trong con ngươi hơi trầm của hắn ta lướt qua một tia kinh ngạc và khó hiểu.
14
Cửu hoàng tử vừa định bước ra khỏi Thục Phương Các, nhưng lại bị cơn mưa lớn bên ngoài đẩy lùi vào.
Dần dần, tiếng động từ phía Khôn Ninh Cung truyền đến ngày càng nhỏ đi.
“Ngươi có biết gì không? Bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cửu hoàng tử túm cổ áo ta gào lên.
Ta nghiêng đầu.
Khôn Ninh Cung chẳng phải xưa nay vẫn vậy sao?
Vì vậy ta mới phải đi bắt mạch bình an cho Hoàng hậu nương nương.
Nhưng hắn ta lại chặn ta lại.
Cửu hoàng tử chợt đứng im như một cây cột đá, toàn thân cứng đờ, mắt hắn ta nhìn chằm chằm về phía trước, cứ như có thứ gì đó vậy.
“Người chơi Lương Nhị đã chết…” Hắn ta lẩm bẩm trong miệng.
Không biết vì sao, câu lẩm bẩm nhỏ giọng này của hắn ta khiến ta rùng mình.
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta nhặt hòm thuốc đặt dưới đất lên, cúi mình hành lễ với hắn ta.
“Điện hạ, mưa đã tạnh rồi. Nô tài phải đi bắt mạch bình an cho Hoàng hậu nương nương đây.”
Cửu hoàng tử hoàn hồn, mắt hắn ta đỏ hoe trừng mắt nhìn ta.
Ta lặp lại động tác hành lễ.
“Nô tài phải đi bắt mạch bình an cho Hoàng hậu…”
“Bốp!”
Cửu hoàng tử giật lấy hòm thuốc treo ở vai phải của ta, ném xuống đất.
Cánh tay phải đã thối rữa của ta vì cú kéo mạnh của hắn ta mà rời ra, lăn xuống bên cạnh hòm thuốc.
Máu b.ắ.n tung tóe dính lên mặt hắn ta.
Cửu hoàng tử sững người một lát, từ từ giơ tay khẽ lau mặt.
“Điện hạ, mặt ngài có m.á.u là bị thương sao? Xin để nô tài xem thử…”
“Cút! Cút ngay! Đừng lại gần ta!”
Cửu hoàng tử mặt tái mét, gân xanh trên thái dương nổi lên, mồ hôi chảy xuống từ thái dương hòa lẫn với m.á.u trên mặt hắn ta, từ từ nhỏ xuống.
Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng im tại chỗ.
Cửu hoàng tử hồi phục một lúc mới dùng tay áo lau qua mặt, rồi dùng tay xoa loạn mái tóc mình.
“Đây không thể trách ta.” Lại một câu lẩm bẩm nhỏ.
“Điện hạ, nô tài phải đi…”
“Thôi được rồi, ngươi đừng nói tiếp nữa.”
“Vì mưa đã tạnh, ta… ta cùng ngươi đi
15
Mưa tạnh rồi, ta vắt hòm thuốc lên vai trái, rồi cùng Cửu hoàng tử rời khỏi Thục Phương Các.
Trên đường đi, ta càng xác định Cửu hoàng tử là một người kỳ lạ.
Hắn ta ở bên cạnh ta có bao nhiêu chuyện muốn nói không hết.
Lại còn luôn giật mình kinh hãi.