Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Chính Còn Chưa Kịp Xuất Hiện, Tôi Đã Cưa Đổ Nam Chính Rồi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-07-01 11:33:44
Lượt xem: 894

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tóm lại, ở tuổi mười bảy mười tám dài đằng đẵng mà cũng thật ngắn ngủi.”

“Vai phụ qua đường Lộ Tri Tri đã trải qua vô số những cuộc phiêu lưu kỳ diệu mà chỉ mình cô ấy thấy được.”

“Khi bị cái gọi là số phận trêu đùa không ngừng, cô ấy còn chơi đùa ngược lại với số phận.”

“Đúng là một cô bé kiên cường, dũng cảm.”

Lớp trưởng đọc xong nội dung tôi viết trên bảng, gõ mạnh vào đầu tôi một cái.

“Viết cái gì lộn xộn vậy hả Lộ Tri Tri! Bảo cậu viết lời chúc tốt nghiệp cơ mà!”

Lớp phó cũng xán lại gần lướt nhanh qua.

Rồi nói với lớp trưởng: “Cậu biết gì đâu, đây chính là phong cách của dân 2D bọn tớ, nhiệt huyết! Tuổi trẻ! Ước mơ!”

Tôi ôm đầu: “Tớ giỏi như vậy, tự cổ vũ một chút cũng không được sao!”

Đúng vậy, tôi giỏi ghê.

Hai năm nay không những không gục ngã, mà còn sống rất tốt, vui vẻ.

Còn học hành ổn thỏa nữa, chắc là có thể vào được một trường đại học kha khá.

Vì Cận Xuyên đúng là một người thầy quá có trách nhiệm, quá tốt.

Tôi không thể phụ lòng những gì cậu đã bỏ ra.

Với lại, vai phụ qua đường cũng có thể tự viết nên chút cốt truyện của mình chứ.

Ví dụ như học hành chăm chỉ, thậm chí còn lật ngược tình thế được một tẹo.

Âm thầm tỏa sáng một chút ở những góc khuất của cuốn tiểu thuyết này.

Chuyện này cũng đâu ảnh hưởng gì đến cốt truyện chính.

Cận Xuyên vẫn cứ như vậy.

Người thì thờ ơ, miệng thì độc địa, mặt thì đẹp trai.

Trong mắt cậu, tôi vẫn là hình tượng không hề thay đổi.

Một người hàng xóm cuối tuần sẽ nhờ giúp kèm cặp.

Chẳng qua, chắc là từ một con bé chậm tiêu không bao giờ mở miệng, đã biến thành người hàng xóm chăm chỉ, tiến bộ, có thể dạy dỗ được rồi nhỉ?

Thế là tốt lắm rồi.

Tôi tự nhủ.

Vài ngày nữa điền nguyện vọng, tôi quyết định sẽ không đăng ký vào trường đại học cùng thành phố với Cận Xuyên nữa.

Con đường này đi đến đây là đủ rồi.

Những chuyện cậu không biết.

Những dòng chảy ngầm hoang đường, ngọt ngào, điên rồ ấy.

Chỉ cần tôi vẫn nhớ là được.

19

Tôi lon ton chạy đến lớp A, mang quà tốt nghiệp tặng cậu trước buổi lễ.

Ít nhiều Cận Xuyên cũng hài lòng mà nhận lấy.

Dùng ngón tay thon dài từ từ mở ra.

Trong cái hộp sắt đầy rẫy những thứ lộn xộn ấy là những món đồ cũng lộn xộn không kém.

Cậu không hiểu.

Một tờ ghi chú buổi diễn thuyết, góc tờ giấy có hình người que xấu xí.

Nút công tắc đã hỏng của phòng phát thanh.

Tấm ảnh núi xa không rõ ý nghĩa.

Còn rất nhiều nữa.

Thậm chí có cả một con ve sầu nhựa trông rất giả.

Chắc là sắp tốt nghiệp rồi, đối mặt với những thứ kỳ quặc này, Cận Xuyên cũng hiếm khi không châm chọc tôi vài câu.

Cậu chỉ cầm tấm bưu thiếp dưới cùng in hình hoa hải đường rủ.

Đọc lên bài thơ nhỏ tôi đã chế lại:

“Chúng ta đừng ở đây.

Hãy về với tôi năm mười bảy tuổi,

Trốn dưới gốc hoa hải đường.

Đừng để số phận tìm thấy.”

Cậu khẽ cười, vẻ mặt thờ ơ.

Nhưng lại đẹp hơn bất cứ khi nào trước đây.

Và cũng xa vời hơn bao giờ hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-chinh-con-chua-kip-xuat-hien-toi-da-cua-do-nam-chinh-roi/chuong-7.html.]

“Cũng được đấy bạn học Lộ, giờ còn đọc Giản Trinh cơ à.”

Buổi lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu, có người gọi cậu từ xa. Cận Xuyên đóng nắp hộp sắt lại, trịnh trọng gật đầu với tôi.

“Lộ Tri Tri, cảm ơn cậu nhiều, chúc cậu tiền đồ tươi sáng.”

Nói xong lập tức xoay người định đi.

Cận Xuyên không hề sai, suốt chặng đường này cậu đã giúp tôi nhiều đến vậy.

Người tôi không nên trách nhất chính là cậu.

Ngay cả khi tình cảm của tôi có thể thốt nên lời, cậu cũng sẽ từ chối tôi thôi.

Tất cả đều là công cốc.

Rõ ràng tôi hiểu hết những lý lẽ này

Nhưng tôi vẫn không kìm được.

Khi cậu xoay người, tôi bật khóc thành tiếng.

20

“Cận Xuyên”

Khi Cận Xuyên xoay người, phía sau chợt vang lên tiếng khóc.

Lộ Tri Tri khóc thật sự rất đau lòng, như thể đang gào lên những tiếc nuối không cách nào làm chủ được trong quãng thời gian dài đằng đẵng và thầm lặng ấy.

Bước chân cậu bỗng chốc không thể nhấc lên nổi.

Vì sao rõ ràng vừa nãy cô còn bình tĩnh như vậy, giờ lại đau lòng đến thế?

Cận Xuyên không biết.

Cậu chỉ cảm thấy trái tim mình nặng trĩu vô cùng.

Thậm chí còn đè nặng đến mức cậu không đi nổi.

“Đồ khốn không có trí nhớ…”

Lộ Tri Tri khóc nức nở nói.

Trái tim Cận Xuyên chợt truyền đến một trận đau nhói dữ dội.

Tựa như ngọn núi tuyết im lìm từ xa xưa cuối cùng cũng đón nhận lần sụp đổ đầu tiên.

Cậu ngất lịm đi.

Sau đó, cậu có một giấc mơ vô cùng dài.

Trong mơ, cậu vẫn là chính mình, nhưng lại có vô số những Lộ Tri Tri khác nhau.

Có Lộ Tri Tri dưới gốc hoa hải đường, nhanh chóng nhón chân hôn cậu.

Có Lộ Tri Tri lấm la lấm lét lẻn vào phòng phát thanh, lại dám nói to với cả thế giới rằng cô thích cậu.

Thích cậu ư?

Sao có thể chứ.

Cô luôn tỏ ra nhút nhát, ngay cả khi nghe giảng cũng cực kỳ ngoan ngoãn.

Cái kiểu ngoan ngoãn xa cách cậu.

Hai người chưa từng có bất kỳ tiếp xúc riêng nào khác.

Ít nhất cậu vẫn luôn nghĩ như vậy.

Thế nhưng trong mơ, Lộ Tri Tri lo lắng quỳ ngồi bên cạnh cậu, bảo cậu hít thở sâu, khẽ vỗ lưng cậu.

Vạt váy mà cô thích nhất xòe ra trên mặt đất, dính đầy bụi bẩn lâu năm trên sàn.

Đôi mắt cô gái lấp lánh, tràn đầy vẻ lo lắng.

Nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh trước mặt cậu.

Cái dáng vẻ cố gắng hít thở sâu, trông như một con cá nóc nhỏ mặc váy bồng.

Cận Xuyên vừa khó chịu vừa muốn cười.

Thậm chí còn quên cả bảo cô đừng thở bằng miệng.

Khi về, cô còn úp mặt vào cửa sổ xe, thò mặt ra ngoài cảm nhận mưa.

Rồi cười tủm tỉm quay đầu nhìn cậu.

Cô thật đáng yêu.

Trái tim Cận Xuyên chợt truyền đến một cơn đau thắt.

21

Sau đó cũng như vậy.

Lúc thì là yêu.

Lúc thì là đau.

Luôn có thứ gì đó cứ dâng trào trong lòng.

Loading...