Ngày kết lữ đại điển cuối cùng cũng đến.
Vấn Thiên Tông treo đèn kết hoa, cảnh sắc tưng bừng.
Sư tôn của Thẩm Giang Ly ngồi trên cao đài, Thượng Hoa thì ngồi bên cạnh.
Diệp Linh Lung ngồi sau lưng Thượng Hoa, dáng vẻ hồn bay phách lạc, ai cũng thấy nàng tâm tình không tốt.
Tiểu sư đệ cũng đến.
Còn Vân Bách, vẫn còn đang bế quan chữa thương.
Thẩm Giang Ly nắm tay ta, cùng ta hoàn tất các nghi lễ.
Cuối cùng là bước quan trọng nhất — đứng trước Duyên Sinh Thạch, lập đạo lữ chi ước.
Người kết ước phải nhỏ m.á.u vào đá, để tâm ma chứng giám, mới xem như hoàn tất kết giới.
Chúng ta đứng trước Duyên Sinh Thạch.
Tay Thẩm Giang Ly khẽ run, thân thể cũng khẽ rung.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn — chẳng lẽ là… hồi hộp?
Hắn cũng quay đầu nhìn ta, trong mắt đầy những tình ý sâu nặng:
“Nam Tinh, nàng có biết… ta đã chờ ngày này bao lâu rồi không?”
Ta sững sờ. Cảm xúc hắn biểu lộ… chân thật đến khó tin.
Không giống như bị Tình Nhân Cổ khống chế.
Hắn rút ra một giọt tinh huyết, điểm lên mặt đá.
Còn ta… vẫn chưa có hành động gì.
Hắn thấy ta do dự, liền nắm lấy tay ta, vận pháp ép ra một giọt tinh huyết, chuẩn bị cùng nhau điểm vào Duyên Sinh Thạch.
Chỉ còn cách mặt đá chưa tới nửa tấc…
Ầm!
Một đạo thiên lôi từ trời giáng xuống, xé rách mái điện, bổ trúng Duyên Sinh Thạch — tảng đá vỡ thành hai nửa.
Ta bị chấn bay ra ngoài, ngã xuống mặt đất cách đó không xa.
Chư tu xung quanh nhất thời chưa kịp phản ứng.
Dư âm thiên lôi lao thẳng vào cơ thể Thẩm Giang Ly.
Hắn ôm đầu, đau đớn quỳ sụp.
“Thẩm sư huynh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nu-phu-doc-an-nam-thang-cang/chuong-12-han-muon-giet-ta.html.]
Diệp Linh Lung hoảng hốt chạy đến cạnh hắn.
Chừng mười hơi thở sau, Thẩm Giang Ly mới lảo đảo đứng lên.
Diệp Linh Lung định đỡ, nhưng bị hắn đẩy ra.
Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, như nhớ ra điều gì—
Sau đó ôm chầm lấy Diệp Linh Lung.
Mọi người trong đại điện: “!!!”
Ta trợn mắt — Tình Nhân Cổ đã giải!
Thẩm Giang Ly ghé tai Diệp Linh Lung nói gì đó, khiến nàng bật khóc.
Hắn dịu dàng lau nước mắt cho nàng rồi buông ra.
Sau đó… hắn quay người quỳ gối trước mặt Thượng Hoa.
“Tiên tôn, trước kia đồ nhi vô lễ, mong tiên tôn thứ lỗi.
Người ta muốn kết đạo lữ… từ đầu đến cuối chỉ có Linh Lung.”
“Chẳng qua là bị Tình Nhân Cổ mê hoặc nên mới làm tổn thương nàng…”
Toàn điện nổ tung.
Trà Đá Dịch Quán
Các đồng môn đồng loạt nhìn về phía ta.
Ánh mắt đám người kia sắc bén như dao:
“Hóa ra là trúng Tình Nhân Cổ? Ta đã nói sao đột nhiên lại thích Thời Nam Tinh!”
“Đúng vậy, trước đây còn ghét nàng đến tận xương. Đi bí cảnh một chuyến về lại đòi kết lữ.”
“Thời Nam Tinh thật hạ tiện! Dám dùng cổ độc mê hoặc Thẩm sư huynh!”
“Ngay cả lão thiên cũng nhìn không nổi, thiên lôi vừa lúc quá chuẩn!”
Lời nói như kim châm đ.â.m vào tai.
Nhưng ta không để tâm.
Ta chỉ để tâm đến vận mệnh tiếp theo của bản thân.
Thẩm Giang Ly lúc này nhìn ta.
Ánh mắt quen thuộc ấy — lạnh lẽo như băng tuyết nghìn năm.
Ta lạnh cả sống lưng, tim đập loạn nhịp.
Hắn muốn g.i.ế.c ta.