NỮ TỬ VÔ TÀI MỚI LÀ ĐỨC - 2
Cập nhật lúc: 2025-10-12 07:15:00
Lượt xem: 847
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
Cập nhật lúc: 2025-10-12 07:15:00
Lượt xem: 847
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
Phụ qua Thái Y viện, chợt tỉnh ngộ:
“Tên ... chẳng lẽ…”
“Cha.” – Ta nhét miếng bánh miệng ông, – “Năm xưa cha theo đuổi mẫu , cũng giả ngất như thế ?”
Sự thật chứng minh: coi thường độ lì lợm của Phó lang trung.
Ngày nghỉ leo tường nhà , bảo là:
“Tránh thấy thôi mà.”
Ta bộ quan phục đỏ mắc tường mà chịu xuống, rốt cuộc nhịn :
“Phó đại nhân! Ngài đến giảng kinh đến phá nhà hả?”
“Đến cầu hôn.”
Phó Tự Chi kẹt tường nhà , trông chẳng khác gì con hồ ly cửa kẹp đuôi.
Phụ động, vội vã chạy tới, tay còn cầm nửa miếng bánh phục linh kịp ăn xong.
“Giang đại nhân.” – Phó Tự Chi khó nhọc chắp tay thi lễ tường, – “Hạ quan...”
“Muốn c.h.ế.t ?!” – Cha quát lớn một tiếng, Phó Tự Chi run lên – “Đây là giàn tử đằng trăm năm mà tiên đế ban cho đó!”
Ông đau xót vuốt lấy nhành hoa đè cong, đầu mắng :
“Giang Uyển! Lại cái thứ hoa đào mục nát của ngươi!”
Mẫu vén váy nhỏ chạy tới, giỏ kim tuyến trong tay còn đang thêu dở cặp uyên ương – nếu hai con vịt cổ vẹo đó thực sự tính là uyên ương.
“Lão gia, đừng giận.” – Mẫu nhón chân chọt chọt đôi ủng quan của Phó Tự Chi đang lủng lẳng tường, – “Thằng nhỏ eo chân khỏe, leo cây lê vườn chắc là hợp.”
Nửa khắc , Phó Tự Chi nghiêm chỉnh trong khách sảnh nhà , quan phục vẫn còn mấy chiếc lá tử đằng.
Cha mặt lạnh như tiền, đẩy một đĩa bánh :
“Phó đại nhân nếm thử , bánh phục linh đó.”
Ta trơ mắt c.ắ.n một miếng, trong nhân bánh... là hai lạng hoàng liên đắng nghét.
“Tay nghề... bá phụ thật độc đáo.” – Hắn cố nuốt xuống, yết hầu giật mạnh như nuốt lò nung.
“Tất nhiên .” – Cha vuốt râu lạnh – “Năm xưa cũng dùng chiêu thử lòng ngươi.”
Mẫu đột nhiên “ối” lên một tiếng, cây kim thêu trong tay chọc tay áo Phó Tự Chi:
“Thật thất lễ, mải vải của Phó đại nhân... Giống như gấm cống Tô Châu năm ngoái nhỉ?”
Con ngươi Phó Tự Chi co rút.
Vải đó vốn là phần thưởng cho nhà Thượng thư bộ Hộ, rình đêm ở xưởng nhuộm mới cắt hai tấm.
Tối hôm đó, cha bắt đầu màn tra khảo vòng hai:
“Nghe ba năm Phó đại nhân tu sửa thủy lợi ở Giang Nam?”
Vừa múc canh đậu hũ, ông tiếp:
“Trùng hợp , khi đó con bé Uyển nhà cũng một bản 《Thập Sách Trị Thủy》...”
“...Bị đám cổ hủ Bộ Công ném nhà xí.” – Phó Tự Chi chen lời, móc từ tay áo một cuốn sách đóng bìa cẩn thận – “Hạ quan nhặt về, chép bộ.”
Ta giật lấy, thấy những lời từng mắng Bộ Công ngu như cá nóc viền chỉ vàng, bên cạnh còn thêm: “Mắng còn nhẹ”.
Mẫu đẩy đĩa giò hầm về phía :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-tu-vo-tai-moi-la-duc/2.html.]
“Ăn nhiều chút , đứa nhỏ gầy quá .”
Trăng lên đỉnh liễu, cuối cùng Phó Tự Chi cũng cho phép đưa về khuê phòng – nếu vác thang theo lưng cũng tính là đưa.
“Giờ thì ?” – Ta đạp một cái lên thang, – “Rốt cuộc vì cứ nhất quyết đòi cưới ?”
“Hồi nhỏ nàng từng che chở cho , ở hiệu sách Thân Dậu, còn nhớ ?”
Ta bất chợt nhớ thiếu niên áo lam từng đưa một miếng điểm tâm.
“Khoan!” – Ta túm cổ áo – “Miếng bánh hoa hồng khiến sâu răng chính là của ngươi?!”
Dưới ánh trăng, rạng rỡ.
Ký ức ùa về như thủy triều.
Năm đó mười hai tuổi, giả trai đến hiệu sách Thân Dậu tìm truyện.
Chợt tiếng đ.á.n.h mắng vườn, ghé mắt qua khe cửa – thấy một thiếu niên áo lam đám công tử nhà giàu đè đất, trong tay vẫn nắm chặt cuốn 《Chú Thủy Kinh》.
“Thằng rách rưới như mày cũng xứng xem sách nhà họ Tạ ?” – Tên béo cầm đầu lấy đế giày giẫm lên ngón tay .
Ta đá cửa xông , tiện tay chụp thanh chốt cửa:
“Mấy ai là bảo kê hiệu sách ?”
Tên béo đầu thấy ngọc bội nhà họ Giang bên hông , lập tức tái mặt.
Ta nhân cơ hội đập nghiên mực mặt :
“Cút! Còn dám bắt nạt sách nữa——”
“Thì ?” – Tên béo ôm mặt rống lên.
“Thì bắt các ngươi học thuộc hết 《Lễ Ký》 mới cho về.”
Đám chạy như ong vỡ tổ.
Thiếu niên vẫn ngẩn ngơ trong đống giấy rách.
Ta xuống nhặt trang sách giúp , chợt phát hiện trong đó kẹp một bản đồ thủy lợi – nét vẽ non nớt mà chính xác, đến cả cha cũng chắc vẽ .
“Này.” – Ta chọt trán – “Ngươi định trị thủy ?”
Tai lập tức đỏ bừng: “…Ừm.”
“Khá lắm, chí khí. Có gì ăn ?”
Hắn rút trong áo một miếng bánh hoa hồng:
“Cho ngươi, ngọt lắm.”
là ngọt thật, đến mức sâu răng mấy tháng trời!
Về thường xuyên lén đến tìm .
Hắn ở góc chép sách, thì cạnh vẽ rùa bậy bạ.
Có đang vẽ râu cho Khổng Tử trong 《Luận Ngữ》, đột nhiên hỏi:
“Giang... công tử vì thường đến?”
“Thấy ngươi trai chứ .” – Ta thuận miệng bịa bừa, ai ngờ cả cổ đỏ bừng, nét mực giấy thành nguyên mảng đen sì.
Hôm đó khi chuẩn rời , ngập ngừng chạy theo, nhét tay một miếng ngọc nhỏ – là ngọc Tụ Diên thô, khắc chữ “Thuật” xiêu vẹo.
“Ta… khắc đấy.” – Hắn lắp bắp, – “Đợi học xong trị thủy thì…”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.