cúi xuống, giọng run run:
“Kỳ Kỳ,  con   với họ là ngoài kẹo , bà cái gì cũng mua cho con? Còn nhớ răng con  sâu —”
 
Mẹ vợ giật con bé về, lạnh lùng:
“Trẻ con ai chẳng sâu răng. Đến lúc  là hết. Có gì to tát.”
 
Rồi  sang quản lý nhà hàng:
“Muốn cãi thì  chỗ khác,  ầm ở đây mất trật tự. Đây là nhà hàng cao cấp,   chợ .”
 
 chỉ   con trai  một lời xin .
Chỉ  Kỳ Kỳ  hộ  rằng    keo kiệt.
 
  hai tờ tiền nhàu nát trong tay,
    gì.
 
Bỗng giọng bà chủ quán vang lên:
“Quy củ nhà hàng , đến lượt bà dạy chắc?”
 
Bà  tiến ,  thẳng  ba  :
“Mẹ   rửa bát ở đây để nuôi cháu,  mà các  ba bữa bốn bữa kéo  đến đây ăn xài như vua chúa.”
 
Bà chủ nghiến răng:
“Hóa  mấy con sói mắt trắng mà dì Lý kể… chính là nhà các  ?”
 
Vừa  đến chuyện   rửa bát ở đây,
bốn cái mặt  đồng loạt nhăn như  ai tát một cái.
 
Con trai  bước lên kéo tay , vẻ bực bội:
“Mẹ, nhà   đến mức ăn mày ,      rửa bát cho  ?”
 
Con dâu  – cái loại suốt ngày quen mượn miệng chồng để  –   cũng mạnh miệng hẳn:
“Mẹ, khu   bà con quen ,  tới đây rửa bát thì    cho thối mặt đấy!”
 
Bà chủ khịt mũi, giọng mỉa mai:
“Không rửa thì lấy gì ăn? Tiền hưu của mẹ   ba nghìn,   tiền bán trú của thằng nhỏ  hết một nửa. Nhìn  con trai mẹ  thịt mỡ tràn  thế , ngày ăn ba bữa đầy đủ mà bảo   tiền?”
 
Con trai  liếc quanh, mặt đỏ gay:
“Bà chủ, chuyện nhà  liên quan gì đến bà? Thái độ bà kiểu ,    cạch mặt quán bà luôn!”
 
Bà chủ bật , giọng lạnh như dao:
“Ờ,  thiếu gì mấy đồng lẻ của  chắc?   chỉ  mỗi cái quán . Anh mà  giỏi thì  ngoài mà khoe , chứ  giữa quán   ăn  sủa,    thì  đui ?”
 
Con dâu với  cô  mặt đỏ tía tai, liền rút điện thoại  , miệng còn gào to:
“ bóc phốt quán  ngay bây giờ! Bà chủ đuổi khách! Mọi  né , địa chỉ là…”
 
 gạt phắt cái điện thoại  khỏi tay họ. Bàn bên cạnh lập tức đồng loạt hô lớn:
“Bà chủ đừng sợ! Nếu bọn họ dám đăng lên mạng, chúng  sẽ  chứng cho bà với dì đây, xem ai mất mặt!”
 
Cả quán nhao nhao, ánh mắt ai nấy đều dồn về phía họ.
Lúc  bốn  mới tái mặt, nhận    diễn hề cho cả thiên hạ xem.
 
Con dâu và  nó giọng to chói tai, ai  trong quán cũng  rõ từng chữ.
Thấy họ thu dọn đồ định chuồn,  lạnh giọng :
“Về mà thu dọn đồ của Kỳ Kỳ, mai mang nó về luôn.   trông nữa.”
 
Con dâu bấu hông Châu Tuấn một cái đau điếng.
Con trai  vò đầu, im như tượng, chẳng thốt nổi câu nào.
 
Mẹ vợ nó bèn bế Kỳ Kỳ  dậy, giọng chua ngoa:
“Không trông thì thôi, ai cần bà chắc! Đi con, ngoại đưa con  mua kẹo, mua cả bịch to cho !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nuoi-con-ca-doi-ve-gia-toi-di-rua-bat-kiem-tien-nuoi-chau/3.html.]
 chỉ  khẽ cúi đầu xin  bà chủ,  lẳng lặng chui  bếp.
 
Cãi  lâu thế, bát đĩa chất như núi.
 đeo găng , bắt đầu rửa lia lịa.
 
Bà chủ tiến , đưa cho  tờ khăn giấy:
“Dì Lý, lau mặt  .”
 
Tay  khựng  giữa chậu nước, nước mắt rơi xuống hòa lẫn xà phòng.
 gạt nhanh bằng tay áo:
“Bà chủ, khách đông lắm,   rửa thì lấy gì mà ăn trưa.”
 
Bà thu  khăn, khẽ :
“Dì Lý, đừng rửa nữa.   chuyện  nhờ dì.”
 
Bà kéo   phòng riêng, mở máy tính.
Trên màn hình là camera giám sát của cửa hàng đồ ăn vặt tầng .
 
“Dì Lý, cửa hàng  lầu cũng của . Trưa đông khách, dì giúp  để ý xem  ai ăn trộm  nhé.”
 
 gật đầu lia lịa, dù trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành.
Ngoài bốn  đó, còn ai mà nghi?
Túi của họ đầy ắp bánh kẹo, snack các loại.
 
“Cái … để     với họ…”
 
Chưa kịp  hết, bà chủ  phóng to khung hình, bật tiếng.
Giọng oang oang của hai  đàn bà  vọng  rành rành.
 
Họ bàn  chuyện nhà mới,  rằng còn đang mở cửa thông gió,  dọn  .
Nếu   trông Kỳ Kỳ nữa, thì việc đưa đón sẽ do con dâu đảm nhận.
 
Giờ  mới hiểu vì  con trai  tiền mua nhà.
 
Ba năm , nó bảo  mở quán bún sườn, vốn ít mà cực.
 thấy nó chí thú  ăn, thương tình, bèn đưa ba vạn đồng –  tiền dành dụm chồng  để .
 
Năm ngoái  hỏi, nó bảo lỗ  nghỉ.
Thì  chẳng những  lỗ, mà còn kiếm  khấm khá.
 
Bây giờ, trong video, con dâu  đang trợn mắt trách chồng:
“Anh đúng là đồ vô dụng! Lúc   mắng mà  cứ như câm! Anh tưởng em rảnh mà sáng nào dậy đưa con  học ? Em đang mang thai, ngủ muộn chút thì ?”
 
Con trai  cũng gắt:
“Anh mở quán từ năm giờ sáng, bận bù đầu, đưa  !”
 
Cả hai  đồng loạt  về phía  vợ.
Bà  vội né  ngoài khung hình, giọng ỏng ẹo:
“Thôi nào, Kỳ Kỳ nó quen với bà nội , bà    thôi chứ  nỡ . Cùng lắm lát nữa đưa nó qua  là xong.”
 
“Dù gì thì hai nghìn bà  nhận , chẳng lẽ  đuổi cháu  thật?”