“Dì Lý,   dì  thật chứ,   giận quá mà buột miệng như họ  đấy chứ?”
 
“Bữa cơm đó,   bà thông gia trả tiền. Con trai dì thanh toán, hết một nghìn ba cơ mà.”
 
 im lặng thật lâu,  nở nụ  gượng gạo:
“Cảm ơn cô, để cô  chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt như .  cũng chẳng ngờ con trai   biến thành cái dạng đó.”
 
Bà chủ khẽ vỗ vai , giọng đầy cảm thông:
“Bọn họ ỷ chị thương cháu, nắm  điểm yếu nên mới dám cư xử như   chị  đời  đó.”
 
“Chuyện    nhắc, chị nghĩ  ?”
 
 gật đầu, giọng cứng cỏi:
“ nghĩ kỹ . Cô cần  trông trẻ,  .”
 
Bà chủ mỉm , gật đầu hài lòng  .
Còn , cứ  thừ    màn hình máy tính  lâu.
Bên trong vẫn là cảnh mấy kẻ đó đang chất đầy giỏ bánh kẹo, snack, đồ ăn vặt… ăn sạch mà chẳng  nhục.
 
  dậy, rời quán.
 
Về đến nhà,  lôi mấy túi nylon to , bắt đầu thu dọn từng bộ quần áo, từng món đồ chơi của Kỳ Kỳ.
Thu hết đồ của cháu,  thu luôn cả ít đồ của .
Lúc xong xuôi, trời  chạng vạng.
 
Trước , để kịp về nấu cơm tối,  chỉ nhận việc thời vụ.
Bà chủ hiểu  cảnh,  mấy  bảo  sang nhà cô   bảo mẫu ở cữ, trả tám nghìn một tháng.
Mức đó là cả một gia tài với  như .
 
 khi , con trai với con dâu  bảo:
“Mẹ, con ruột  còn  trông,   trông con   ? Lỡ  ăn h.i.ế.p thì ?”
 
“Có  trông Kỳ Kỳ, bọn con mới yên tâm  việc kiếm tiền.”
 
“Sau  bọn con dư dả sẽ trả  hết công sức.”
 
 dại, tin lời, nên từ chối bà chủ hết   đến  khác.
Giờ thì hiểu —con cháu đông chẳng bằng trong tay  chút tiền thật.
 
Tám giờ tối, nhà ba  kéo đến như  từng  gì xảy .
Lần  còn xách theo túi hoa quả to tướng, miệng dẻo quẹo:
“Mẹ, bọn con đưa Kỳ Kỳ qua . Cô giáo gọi bảo còn thiếu tiền bán trú, mai  đưa Kỳ Kỳ  học tiện thể đóng luôn nhé.”
 
 liếc Kỳ Kỳ, nó  tựa khung cửa, ánh mắt né tránh.
 lạnh giọng: “   tiền. Từ nay con của hai , hai  tự mà lo.”
 
Con trai ngớ : “Trưa nay con đưa  hai nghìn mà?”
 
 thản nhiên đáp: “Đó là tiền công tháng .”
 
Căn nhà giờ trống trơn, khiến cả hai vợ chồng nó  c.h.ế.t lặng.
 
Con dâu hất hàm, giọng chua ngoa:
“Mẹ chồng, bọn con chỉ thỉnh thoảng  ngoài ăn bữa ngon,  cần  dữ thế ?”
 
Con trai vội ngăn:
“Thôi, đừng  nữa.”
 
Nó đặt túi hoa quả lên bàn,   xổm  mặt :
“Mẹ, đừng giận nữa. Hôm nay con nóng nảy, chứ thật  con tính dọn về nhà mới  đón  qua ở. Con  tạo bất ngờ cho  thôi.”
 
 rút tay , giọng lạnh như băng:
“Châu Tuấn,  sống hơn nửa đời ,  bao giờ  lời trong lúc nóng giận, cũng chẳng  kiểu ‘tạo bất ngờ’ nào như   cả. Muộn , hai đứa về .”
 
 bước  cửa.
Kỳ Kỳ  chắn, thấy  đến thì  ngoắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nuoi-con-ca-doi-ve-gia-toi-di-rua-bat-kiem-tien-nuoi-chau/4.html.]
 
 nhẹ giọng:
“Kỳ Kỳ học lớp ba , tự nhận  lớn, còn bảo bà  tôn trọng ý kiến của con. Không  ở với bà, bà đồng ý.”
 
Nó  , ngập ngừng: “Thật ạ?”
 
 gật đầu.
 
Chưa kịp  gì thêm, con dâu  gào lên:
“Thật cái gì mà thật! Vào nhà ngay! Mai còn   học!”
 
Cô   quát  kéo thằng bé, đồng thời ném hết mấy túi đồ   sắp gọn  ngoài cửa.
Kỳ Kỳ  toáng, giãy giụa, tiếng  chói tai vang khắp nhà.
 
 chẳng  thêm câu nào, chỉ xách túi đồ của  lên,  lưng :
“Nhớ khóa cửa.”
 
Con trai vội vàng chạy theo níu :
“Mẹ! Đừng  ầm nữa. Mai con còn  dậy sớm  quán, mệt lắm .”
 
 hất tay, nhướng mày:
“Quán gì? Không   lỗ sặc m.á.u  nghỉ ?”
 
Nó tránh ánh mắt , bực dọc đáp:
“Chuyện đó để khi khác . Con    nỡ xa Kỳ Kỳ. Mẹ  bây giờ thì   ? Lát nữa kiểu gì cũng   thôi,  gì  cực như ?”
 
“Làm khổ con thì , chứ khổ thằng nhỏ  gì. Mẹ lớn tuổi , nghĩ thoáng chút .”
 
Nó toan giằng túi của ,  giật mạnh .
 
Con dâu xấn tới, giọng the thé:
“Mẹ chồng,  trông thì trông cho trót! Không  thì ngay từ đầu đừng nhận!”
 
  ngoắt , trừng mắt:
“Cô giỏi thật! Hôm cô sinh,  cô mới bế  một lúc  than cao huyết áp, còn hai đứa ai là   năn nỉ  trông hộ? Giờ giở giọng  lệnh với  ?”
 
Cô  cãi , giọng đanh đá:
“  cũng  báo  chứ! Mẹ bỏ  đột ngột thế , nhịp sống của bọn con đảo tung hết! Mẹ  nghĩ cho ai ngoài bản  ?”
 
“Trước  con còn tưởng  là  chồng , ai dè giờ  lấy chuyện trông cháu  ép vợ chồng con!”
 
  khẩy, ánh mắt lạnh lùng như dao:
“ ép các  đưa tiền cho  ,  ép các  sống cho tử tế một chút?”
 
“Đứa cháu ,  tuyệt đối  trông nữa!”
 
“Tất cả giấy tờ, thẻ bảo hiểm y tế,  giữ giúp đều trong cái túi trắng  đất. Từ nay  chuyện gì, đừng tìm !”
 
 hất mạnh tay họ , sải bước rời khỏi nhà.
 
Sau lưng, giọng con dâu the thé vang lên như tiếng cào  tấm sắt:
“Được thôi! Bọn con cũng chẳng thèm tìm ! Sau   nhớ cháu, đừng mong đón nó về!”
 
Xe buýt chạy nửa tiếng thì dừng.
 xuống,   căn biệt thự lớn,  cả vườn hoa rợp hương.
 
Bà chủ  đón,  hiền:
“Dì , dì với  con ngang tuổi, cứ gọi con là Tiểu Lâm nhé.”
 
Trong nhà ngoài  còn hai  giúp việc—
một  nấu ăn, dọn dẹp;
một cô trẻ phụ trông đêm.
 
Còn , vì lớn tuổi, chỉ  ban ngày.