Nhìn hai   nhanh nhẹn như gió,  chợt thấy  thừa.
Tiểu Lâm như đoán , mỉm :
“Dì Lý,  vì  con mời dì ?”
 
 lắc đầu.
 
“Trước đây ai đến rửa bát cho con cũng chậm như rùa, con quen , chẳng trách.  chỉ  dì—dù  tính tiền xong vẫn cố rửa sạch cho trọn. Con mời dì   vì thương hại, mà vì nể cái tâm  việc tử tế của dì.”
 
  mà thấy sống mũi cay cay.
 
Ngày hôm ,  bắt đầu công việc.
Con cô  mới tám, chín tháng tuổi.  chăm mát tay, cô   hài lòng.
Thằng bé cũng dễ chịu,  tranh thủ giúp thêm vài việc nhà.
 
Đến ngày thứ ba, điện thoại  rung liên hồi, hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Tiểu Lâm dạy  tắt chuông, bảo: “Để yên tâm nghỉ.”
 
Buổi tối, cô  ôm laptop sang,  bí ẩn:
“Dì Lý, hôm nay con dâu dì đến quán tìm dì. Dì   xem ?”
 
Nói  đưa máy cho  xem.
Trong video, con dâu  chặn đường bà chủ, hỏi  bao giờ   .
Tiểu Lâm  rằng  giờ nghỉ , tiền hưu đủ tiêu, chẳng cần   nữa.
 
Con dâu ăn mặc luộm thuộm, mặt phờ phạc, quầng thâm mắt rõ mồn một.
 đẩy máy , giọng bình thản:
“Làm  thì  chịu thế thôi. Rồi nó sẽ quen.”
 
Tiểu Lâm thở dài:
“Con chỉ sợ dì  mềm lòng mà  về.”
 
 khẽ :
“Mấy chục năm dốc hết cho bọn nó, bảo buông tay ngay thì cũng khó.    sẽ quen.”
 
 đời nào cho  yên  lâu.
 
Chiều hôm , Tiểu Lâm chạy   cảnh sát gọi, hỏi   mất tích .
Họ  tìm  , nên báo mất tích.
 
 giải thích rõ  chuyện, bảo    về nữa.
 
Vừa dập máy, điện thoại  đổ chuông.
Con trai giọng gắt:
“Mẹ,  đừng gây chuyện nữa  ! Con mệt  c.h.ế.t, 5 giờ  quán, 7 giờ   đưa Kỳ Kỳ  học.”
 
 lạnh giọng:
“Liên quan gì đến ? Anh   vợ đấy, nhờ bà , hoặc bảo vợ  đưa .”
 
“Nó  du lịch . Lệ Lệ thì dậy muộn,  quen. Mẹ về , phí bán trú con đóng .”
 
 hít sâu, giọng sắc như dao:
“   ô sin của các .  lo cho cha con  từng  năm là quá đủ. Gọi nữa  chặn luôn.”
 
Vừa định cúp thì  nó lạnh giọng:
“Mẹ thật   ?”
 
“ hỏi ,  định  gì?”
 
“Nếu   về, con sẽ bán căn nhà cũ. Đó là thứ ba để . Bán xong, khỏi  trả tiền nhà.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nuoi-con-ca-doi-ve-gia-toi-di-rua-bat-kiem-tien-nuoi-chau/5.html.]
 c.ắ.n môi, nắm chặt điện thoại, thở dài một tiếng:
“Được . Giờ  về.”
 
Nó mừng rỡ:
“Tốt quá, con đợi  ở nhà!”
Xin nghỉ với sếp Tiểu Lâm xong,  tức tốc bắt xe về.
 
Về tới nhà cũ, con trai và con dâu   chờ sẵn như thể  là kẻ gây chuyện  triệu hồi.
 
Thấy  bước , con trai lập tức nở nụ  lấy lòng, mắt híp .
Con dâu thì hừ một tiếng:
 
“Mẹ chồng,   đừng   tí là giở trò ‘ trông nữa’. Nhà  ba chồng để  cho Châu Tuấn,   của . Mẹ ở ké suốt bao năm, bọn con  thu của  đồng nào .”
 
“Còn nếu     dọa dẫm kiểu đó, bọn con khỏi khách sáo, bán nhà luôn cho khỏe.”
 
Con trai vội  xòa phụ họa:
“Thôi mà,  về  là  . Kỳ Kỳ là do  nuôi lớn,   nỡ bỏ cháu.”
 
Nhìn hai kẻ tung hứng như thể diễn vở kịch hạ màn,  chẳng buồn đôi co.
 rút trong túi  một tờ giấy photocopy, đặt mạnh xuống bàn:
 
“Muốn bán thì bán.   cản.   khi bán, trả cho  hết những gì   đổ  nuôi Kỳ Kỳ từng  năm.”
 
Cả hai đồng loạt sững sờ, mặt sa sầm.
Con trai cầm tờ giấy lên, mắt trợn tròn:
“Mẹ…  vẫn giữ cái  ? Nhà  là  một nhà,   tính toán sòng phẳng  ?”
 
Khi Kỳ Kỳ mới ba tháng, hai đứa nó từng về nhà ăn cơm  cãi  với  một trận ầm trời.
Thấy  trông con, con dâu  lóc, than rằng  keo kiệt, pha sữa ít, tiếc sữa, tiếc bỉm, tiếc quần áo cho cháu.
Nó còn bảo   cho cháu mặc đồ cũ, dùng hàng   thương hiệu.
 
Nực  thật. Nó  trông con ngày nào thì  cái gì!
Sữa  pha đúng chuẩn, bỉm tuy là hàng nội địa nhưng sạch sẽ, êm da.
Trẻ con lớn nhanh, quần áo mặc vài tháng  chật,   cho đồ còn mới tinh,  giặt sạch, gấp phẳng.
Một hộp sữa hơn ba trăm, mỗi tháng mấy hộp, tiết kiệm  khoản quần áo là đỡ  bao.
 
 con dâu  chịu nổi cảnh con  mặc đồ “thứ cấp”, nước mắt ngắn dài,  ầm lên tận tổ dân phố.
 
Sau khi  chuyện sáng tỏ, cô  vẫn  chịu ngậm miệng, còn dằn mặt :
“Mẹ chồng, giờ tụi con   tiền. Mẹ đừng  nhỏ nhen. Cùng lắm con  giấy nợ,   con trả một thể. Mẹ cứ ghi  hết chi tiêu của Kỳ Kỳ, khỏi  miệng!”
 
 vốn chẳng , nhưng nó cứ khăng khăng.
Thế là  sự chứng kiến của cán bộ tổ dân phố, nó và con trai  ký hẳn tờ giấy vay nợ.
 
 vốn quen giữ giấy tờ, nên cất chung cùng đống hồ sơ:
từ ảnh đen trắng hồi trẻ, sổ liên lạc tiểu học, ảnh  nghiệp của con trai,
đến sổ đỏ, hộ khẩu, thẻ bảo hiểm y tế…
Cả đời  sắp xếp ngăn nắp, từng thứ đều rõ ràng.
 
Con trai  , giọng buồn buồn mà đầy trách móc:
“Mẹ  thế là quá đáng đấy. Nếu  thật sự lấy tiền,   coi như đoạn tuyệt. Lúc  già yếu ai lo? Không  Lệ Lệ ?”
 
 bật , giọng đanh :
“Vợ  còn chẳng tự lo nổi cho bản ,  trông cậy  gì? Đừng   chuyện nhân nghĩa ở đây.”
 
Con dâu giật phắt tờ giấy từ tay chồng, mắt đảo vòng quanh,  như thể đang dằn mặt :
“Trả thì trả! Kỳ Kỳ mới tí tuổi, tốn bao nhiêu tiền . Cùng lắm mấy năm mầm non là đắt chút thôi.”
 
“Chồng , bán nhà cũ , lấy tiền trả cho bà. Mẹ em sắp  du lịch về, để  em trông Kỳ Kỳ, mỗi tháng em gửi  năm nghìn!”