từng mạnh mẽ như thế, khiến bà  đơ cả .
 
Chồng   khóa trong phòng, ban đầu còn hoang mang  hiểu chuyện.
 
Sau khi phản ứng kịp thì bắt đầu đập cửa rầm rầm, hét khản cả giọng.
 
 mặc kệ, nghĩ tới việc trong phòng    máy tính,  lập tức rút dây mạng trong nhà – cho chắc chắn.
 
Anh  náo loạn một hồi, thấy   mở cửa thật thì cũng dần im lặng.
 
Tối hôm đó,   cố tình để con đói  ré lên nhằm ép  mở cửa.
 
Mỗi  con , áo   ướt sũng vì sữa về.
 
 xót ruột vô cùng.
 
 vẫn  cứng rắn.
 
 yêu con như trân bảo, nhưng  thể để con trở thành công cụ  khác dùng để điều khiển .
 
Mà  cũng  sợ – vì dù  nó cũng là con ruột của  .
 
Dẫu ngoài đời   cha cầm thú thật, nhưng Trần Đông   gan đó.
 
Mà  thẳng , nếu   dám  gì con thì  sẵn sàng nhốt cho đến c.h.ế.t.
 
Có thể là do nội tiết  sinh   định nên   cực đoan – cùng lắm thì đồng quy vu tận!
 
Con gào , còn chồng thì gào lên từ trong phòng:
 
“Trương Yến! Mở cửa ! Đừng   loạn nữa! Con  mãi ,  dỗ  nổi!”
 
“Mau đưa con  ngoài ! Nó là con em đẻ  đấy!”
 
 lạnh giọng:
 
“Con  thì là đói, buồn ngủ hoặc ướt tã. Anh   tay    não?”
 
“Mẹ  còn   ngủ riêng,  thì  cứ ngoan ngoãn chăm con cho .”
 
“Nếu dám giở trò gì, tin   cho  c.h.ế.t đói luôn?”
 
Bên trong  vang lên tiếng c.h.ử.i rủa loạn xạ.
 
Mẹ chồng  ngoài vỗ đùi than thở:
 
“Cô đúng là đàn bà độc ác,   kiểu gì ? Không  thấy con  ?!”
 
 đáp:
 
“Thế còn loại  cha như  ? Đẻ xong con thì trốn sạch trách nhiệm?”
 
Mẹ chồng cãi:
 
“Nó  bao giờ chăm con,   chăm?”
 
 hừ lạnh:
 
“Nó mới đẻ  cũng   ăn, cuối cùng cũng học  đấy thôi?”
 
Bà  vỗ đùi  lóc:
 
“Anh   thể nhốt   như ! Đông ăn uống,  vệ sinh thì ? Cô mở cửa  từ từ  chuyện, đừng ngủ riêng nữa  ?”
 
 :
 
“Muộn . Bây giờ là   ngủ riêng. Có  chăm con,  cũng  ngủ ngon.”
 
Sau đó  tắt đèn, khóa cửa phòng  và  về phòng  – ngủ một giấc thật sự đầu tiên kể từ khi sinh.
 
Còn bên , cả đêm là tiếng con , chồng  cuống cuồng và gào thét  ngừng.
 
 cứ nghĩ  sẽ  ngủ nổi, ai ngờ  ngủ  sâu – giấc ngủ ngon đầu tiên kể từ khi mang thai.
 
Sáng hôm ,  cảnh báo  chồng vài câu  bắt taxi đến thẳng cơ quan chồng.
 
Gặp  lãnh đạo trực tiếp – một cô tầm bốn mươi tuổi – cô  khá bất ngờ khi thấy , vì ai cũng  sản phụ  sinh  nên  ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/o-cu-chong-khong-muon-cham-con-toi-nhot-anh-cung-con-trong-phong/3.html.]
 
  chồng  trật chân,  xin nghỉ phép năm.
 
Dĩ nhiên,    sự thật là     nhốt.
 
Lãnh đạo lập tức đồng ý,  chút khó dễ.
 
 là  trong hệ thống, việc xin nghỉ phép cũng dễ dàng hơn.
 
Thậm chí, chị lãnh đạo còn dặn  về nghỉ ngơi dưỡng sức.
 
 tiện thể xin kết bạn WeChat với chị .
 
Về đến nhà, quả nhiên thấy  chồng đang gọi thợ khóa mở cửa phòng chồng.
 
 lạnh lùng cảnh báo:
 
“Sổ đỏ   tên bà. Nếu dám mở cửa  báo công an tội xâm nhập trái phép.”
 
Thợ khóa   lập tức bỏ .
 
Mẹ chồng tức điên,  bệt xuống đất gào .
 
Còn chồng  thì đói đến mức rệu rã, từ sáng đến giờ  ăn gì, giọng  chẳng còn mạnh mẽ như hôm  nữa.
 
“Vợ ơi, mở cửa . Mình  chuyện đàng hoàng  ? Nhốt  kiểu  cũng   cách…”
 
“Anh   kinh nghiệm, lỡ chăm con  bệnh thì ?”
 
Câu  là đang đe dọa  ?
 
  chằm chằm qua cửa sổ, lạnh giọng:
 
“Trần Đông,   sinh xong, đang  dấu hiệu trầm cảm  sinh. Tốt nhất là   đảm bảo con   . Không thì…  xử  thật đấy!”
 
Anh  im hẳn, lắp bắp:
 
“…  còn   …”
 
 ngắt lời:
 
“Không cần.  xin nghỉ giùm  . Còn add luôn WeChat sếp của . Nửa tháng   chăm con đàng hoàng cho . Không thì  tìm sếp   chuyện đấy!”
 
 dí màn hình cho    – tài khoản WeChat của sếp   hiện rõ mồn một. Mặt   tái mét.
 
Chồng  là kiểu  sĩ diện nhất đời.
 
Nghe    thì xẹp ngay.
 
“Thế…   vệ sinh thì ?”
 
 đưa  một chai nhựa qua ô cửa:
 
“Tiểu thì dùng chai .”
 
“…Thế còn đại tiện?”
 
 đưa tiếp  một túi nilon.
 
Không cần  thêm.
 
Anh    sụp đổ.
 
Chồng   nhốt trong phòng đến ngày thứ năm.
 
Cuối cùng   cũng chịu  nổi, đập cửa hét:
 
"Trương Yến! Mở cửa ngay! Cô định giày vò  tới bao giờ nữa hả?"
 
"Đứa nhỏ cứ  mãi, năm ngày    ngủ  một đêm trọn vẹn! Cô điên  đúng ? Mau mở cửa thả  !"
 
Mẹ chồng  ngoài vỗ đùi gào lên tiếp sức:
 
" đấy Yến ! Con là ,  mà lòng  cứng rắn ? Con  như thế mà con  nổi ? Đông Tử là chồng con đấy, con đành lòng  nó chịu khổ ?"
 
"Nghĩ  năm xưa  nuôi Đông Tử, đêm hôm bế nó     khắp phòng, chân phồng rộp cũng  than lấy một tiếng. Còn giờ con lấy con   công cụ trả thù chồng, lan  ngoài hàng xóm  thì còn  gì nữa?"