Ông trưởng thôn mắt mũi kèm nhèm, lại nghĩ lũ thanh niên nói có lý. Xung quanh đây mấy làng đấu đá nhau. Thi thoảng cũng có chuyện thanh niên làng bên sang chọc phá nên bị trai làng này đánh cho bõ ghét.
Việc bọn hắn viện cớ ấy đánh người, ông trưởng thôn thấy cũng không có gì là lạ. Ông chạy tới vỗ vai Cố Duẩn rồi cười hề hề nói:
"Thanh niên trai tráng, không việc gì chứ hả?"
Anh gượng cười, phủi bụi đất trên quần áo vì khi nãy bị đám Trương Công quần đả một trận ngã xuống đất nên đã nhuốm bẩn.
Cố Duẩn lững thững dắt xe đạp đi. Đúng lúc Trần Trang từ xa đi tới, nhìn ra thấy anh liền mừng rỡ chạy tới:
"Anh Duẩn! Anh đến lâu chưa?"
Trương Công sợ cô quấn lấy Cố Duẩn nên liền tối mặt nói:
"Thôi muộn lắm rồi, con gái con đứa mau về nhà đi."
Trần Trang ngần ngừ như chưa muốn đi, cô nói nhỏ với anh một câu:
"Lát nữa gặp nhau ở miếu Thành Hoàng nha anh!"
Cô dúi vào tay anh một mảnh giấy nhỏ. Anh vội vã cất vào trong túi áo rồi đỏ mặt lên xe đạp phóng về nhà.
Cố Duẩn về đến nhà thì đèn đã tắt. Chắc có lẽ mụ Diễm đã đi ngủ. Ngó sang buồng bà Cẩm, anh thấy bà vẫn đang thức.
Cây đèn dầu le lói ở đầu giường bà chưa bao giờ tắt lửa vì phòng bà khuất trong xó nhà tối tăm quanh năm.
Anh thấy bà Cẩm trần như nhộng, cái áo lúc trước anh khoác cho bà không biết đã mất tiêu đi đâu.
Anh bèn lựa trong tủ tấm áo khác khoác lên người bà rồi hỏi han:
"Sao bà không mặc áo vào lại cứ ở trần như thế cảm lạnh thì sao? Cái áo lúc nãy cháu khoác cho bà đâu rồi?"
Nam Cung Tư Uyển
Bà Cẩm cứ nhe nhởn cười, một lúc bỗng nói:
"Trả áo đỏ cho bà đi con, phải áo đỏ thì bà mới mặc."
Lời nói bà Cẩm thốt ra, giống như một cơn gió lạnh buốt thổi qua người anh. Cố Duẩn bỗng cảm thấy rùng mình, nhưng cũng ứa nước mắt. Anh khẽ nịnh bà:
"Nay mai con mua cho bà cái áo đỏ mới đẹp hơn xịn hơn được không ạ."
Anh nói tới cái áo đỏ cố ý nói to để ra để xem mụ Diễm đang ngủ có lồng lộn thức dậy chửi bới hay không. Nhưng chẳng có âm thanh nào đáp lại. Chắc mụ Diễm đã ngủ say lắm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/oan-hon/4.html.]
Anh cầm tay bà trò chuyện với bà để chờ qua cái đêm dài tới giờ ra miếu thành hoàng gặp người thương.
Cố Duẩn nói chuyện với bà Cẩm mà như nói một mình. Còn bà Cẩm thì cứ móm mém nhai cái gì đó. Quanh miệng cụ cứ trào ra thứ nước đỏ lòm. Cứ chốc chốc anh lại phải lấy khăn lau miệng cho bà để bớt bẩn.
"Thôi con có việc lại phải đi! Bà ngủ sớm kẻo mệt…"
Nói xong anh ra ngoài khép cửa cài then cho phòng cụ bớt gió lùa. Rồi mới lấy xe đạp đi ra miếu thành hoàng làng để gặp cô.
Ở trong phòng, bà Cẩm bỗng đứng dậy mở hé cái cửa nhìn theo bóng anh.
Cụ ngừng cười, bất ngờ thứ bã nhầy màu đỏ trong miệng cụ rớt ra ngoài. Một con mắt đã bị nhai nát bét lẫn cả đường dây m.á.u thịt dài ngoằng dính vào nó.
Bà Cẩm như vừa lỡ rơi mất của báu, vội vàng xồ tới nhặt con mắt nhét vô miệng nhai ngấu nghiến như sợ ai tranh dành mất.
Bà lại ngồi xuống thành giường cười thất thần như lúc trước. Căn phòng trở về im lìm, chỉ còn âm thanh lộp rộp phát ra từ miệng bà.
…
Cố Duẩn phi xe tới đầu đường làng, đã thấy Trang thấp thoáng ở cửa miếu thành hoàng. Nhưng anh không vui vì phát hiện ra ở đó không chỉ có cô mà còn có cả Trương Công nữa.
Anh thấy hắn sấn sổ cọ vào người Trang. Vội hộc tốc đạp xe tới trước cửa miếu. Vứt phịch cái xe đạp qua một bên rồi lao vào trong miếu.
Hắn đang cười toe toét thấy Cố Duẩn hùng hổ lao tới thì liền xanh mặt. Xung quanh hắn lúc này chẳng có gã đàn em nào ngoài gã để gã ỷ thế.
Khi thường Trương Công hay bắt nạt Cố Duẩn cũng chỉ vì cậy ở chỗ đông người. Nay một mình thân cô thế cô, sức hắn lại không bằng sức anh.
Cố Duẩn cao to vạm vỡ, người đầy chai sạn, vai u thịt bắp. Hắn chỉ là một tay nghệ sĩ quèn gầy yếu suốt ngày tập đàn. Thấy Cố Duẩn nổi m.á.u điên, Trần Trang lại ra sức kháng cự mình nên hắn liền nói lái cho đỡ ngượng:
"Cậu Duẩn ra miếu chơi đấy à? Anh vừa nói chuyện với tiểu Trần cũng xong rồi nên anh về đây…"
Thấy Trần Trang sợ hãi, lại còn rơm rớm nước mắt. Anh vung nắm đ.ấ.m vào giữa mặt hắn:
"Cút!"
Trương Công hộc m.á.u mồm ngã lăn xuống đất. Vội vã ôm miệng chạy trối chết. Vừa đi vừa nói vọng lại lải nhải:
"Thằng khốn! Mày nhớ mặt ông đây này!"