ÔNG TÔI THÍCH ĐI CỬA SAU, GIÚP CHÁU TRAI CHEN HÀNG HỎA TÁNG - 5
Cập nhật lúc: 2025-09-06 16:03:28
Lượt xem: 324
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khóe miệng rách rỉ máu, kính lão vỡ tan, mặt bầm tím thảm hại.
mở miệng, cái uy nghi quen thuộc cho cãi trở :
“Nói đúng!”
Ông chỉ bác cả, giọng run vì kích động:
“Đồ vong ân bội nghĩa! Hôm qua ai quỳ xuống cảm ơn tao? Ai nhờ tao—thằng cha—hả?”
“Việc cả nhà cùng quyết! Giờ chuyện, đổ hết lên đầu một tao?”
Ông thở hồng hộc, để giữ chút uy quyền lảo đảo, ông thậm chí bắt đầu công kích cả đứa cháu chết:
“Hơn nữa, ai hai đứa sống ? Có khi ăn may thôi!”
Ông nâng giọng, như thể càng to càng lý:
“Vĩ Vĩ nhà lúc đưa bác sĩ bảo !”
“Làm gì chuyện ba đứa đều gặp nạn, ba đứa đều sống ?”
“Đời nào trùng hợp với may mắn đến thế!”
“Có khi nó vốn dĩ c.h.ế.t ! Mày cái gì!”
Câu đó như sét đánh trúng đỉnh đầu bác cả.
Người bác chao đảo mạnh.
Trong đầu dường như gì đó “ù” một tiếng nổ tung.
Bác chợt nhớ —hôm qua trong phòng cấp cứu, hai gào lên chặn .
Mỗi , đều Đường Vĩ còn thể cứu, là giả chết.
Bác gầm lên như dã thú nữa.
Lần , trong cơn giận còn m.ô.n.g lung, còn hỏi vặn—chỉ còn hận thù tinh khiết.
Bác lao ông nội nữa, lý trí đốt sạch.
“Tao g.i.ế.c mày, đồ già chết! Trả con cho tao! Trả con cho tao!”
Bác xô ông nội ngã nhào, và , nắm đ.ấ.m còn loạn xạ—
mà gom hết sức lực, từng cú, từng cú, giáng đầu và n.g.ự.c ông.
Không còn là con đánh cha, mà là kẻ thù đòi mạng.
Bảo vệ xông nữa, nhưng kéo nổi hóa điên.
Tiếng gào của bác dâu cũng đổi khác: còn con, mà là thét rủa, đòi ông chết, chôn theo Vĩ Vĩ.
Cả thế giới như thu nhỏ hành lang hẹp .
Một bên là niềm vui ôm chầm của hai gia đình trả con.
Bên là của .
Họ quần thảo, như một khối thịt xí phân nổi ai với ai.
Những “nhân tình”, “thể diện”, “hiếu đạo”, “khổ tâm” từng treo bên mép họ—giờ xé nát.
Hòa với m.á.u và nước mắt, giày xéo chân, nghiền thành bùn nhơ.
8
nữa.
lưng , rời khỏi cơn hỗn loạn cuồng loạn .
Sau lưng, tiếng chửi, tiếng đấm, tiếng —chỉ còn là nền âm nhập nhòa.
Bảo vệ cuối cùng khống chế bác cả hóa điên.
Cảnh sát tới nhanh; kéo bác dậy thì bác vẫn khàn giọng chửi rủa, giãy giụa.
Vì cố ý gây thương tích với trực hệ bề , bác đưa ngay.
Còng 8 bập cổ tay bác, “tách” một tiếng giòn.
Như một cái tát giáng khuôn mặt từng quá coi trọng “thể diện” của gia đình .
Ông nội cáng .
Ông nữa, chỉ trừng mắt rỗng, chằm chằm trần nhà.
Miệng xệ một bên, nước dãi rỉ xuống khóe môi kiểm soát.
Bác dâu những cú sốc liên tiếp đánh gục.
Chị còn gào , chỉ bệt nền lạnh.
Mắt tản mát, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa.
Lúc , lúc , khi thì chỉ thét rằng thấy Vĩ Vĩ đang vẫy chị, hỏi vì chị xuống theo nó.
Tinh thần của chị, trong hành lang chan nắng sớm , vỡ vụn .
Bố cũng đến, lúng túng giữa bãi chiến trường, xử lý mớ hỗn độn nào .
dừng nữa.
lách qua mảnh kính vỡ, qua vũng m.á.u còn khô, qua khuôn mặt hoang mang của bố , thẳng tới cửa bệnh viện.
Thế giới lưng, còn liên quan tới .
Về , chuyện đứt đoạn qua điện thoại của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ong-toi-thich-di-cua-sau-giup-chau-trai-chen-hang-hoa-tang/5.html.]
Bác cả vì ngược đãi già, chứng cứ rõ ràng, kết án.
Nghe tại tòa, bác tự biện hộ lấy một câu, chỉ nhắc nhắc :
“Tao g.i.ế.c con nó, nó đáng chết.”
Kết cục của ông nội còn tàn nhẫn hơn tù.
Ông đột quỵ, bán bất toại, mất tiếng.
Ông suốt giường, nhúc nhích, , chỉ nước mắt trào kìm khỏi khóe mắt đục mờ.
Mẹ , lúc tỉnh, ông mở mắt mà , cổ họng phát tiếng “khờ khờ” tuyệt vọng.
Còn nhiều khi, ông sống trong ảo giác bất tận.
Ông chợt trố mắt kinh hoàng, tay chân co giật chăn.
Như thấy tận mắt cháu đẩy lò thiêu rực lửa, nó thét gào giữa ngọn lửa.
Hối hận và sợ hãi vô tận sẽ đồng hành cùng phần đời còn của ông.
Bác dâu đưa bệnh viện tâm thần.
Chị sống hẳn trong thế giới riêng, từ chối giao tiếp với bất kỳ ai.
Bác sĩ , não chị để tự vệ chọn lọc quên hết chuyện của mùa hè .
Ngày ngày, chị cửa sổ, chuyện với khí, mặt lúc nở nụ hạnh phúc.
Có lẽ, trong ảo giác của chị, chồng tù, con cũng chết.
Ngôi nhà , cứ thế mà tan.
Ở đầu dây bên , thở dài, giọng mệt mỏi và già nua:
“Nguyệt Nguyệt, rảnh… thì về nhà một chút nhé.”
nắm chặt điện thoại. Ngoài cửa sổ là bệnh viện nơi thực tập; tiếng còi xe cứu thương từ xa đến gần, sắc và rõ.
“Mẹ, bên con bận lắm.” .
Cúp máy, chút lay động.
9
Về để gì?
Để một ông già liệt nửa , sống trong địa ngục hối hận?
Hay một đàn bà chính bi kịch do góp tay tạo ép đến phát điên?
Hoặc thăm đàn ông dùng nắm đ.ấ.m đập vỡ chiếc mặt nạ “cha từ con hiếu”?
Không, .
Đứt là đứt.
…
Một năm .
“Adrenaline 1 mg, tiêm tĩnh mạch! Chuẩn sốc điện! Mọi tránh !”
“Bùm!”
Máy khử rung phát tiếng nặng trầm n.g.ự.c bệnh nhân, đường điện tim monitor giật mạnh một cái.
Ngay đó, đường thẳng tuyệt vọng rốt cuộc biến thành một đường sóng yếu nhưng nhịp.
“Phục hồi nhịp xoang !”
đặt hai bản sốc xuống, lồng n.g.ự.c vì hồi ép tim kéo dài mà phập phồng dữ dội, mồ hôi trán lăn dọc má. Đồng nghiệp lập tức tuần tự tiếp quản các bước cấp cứu tiếp theo.
Mệnh lệnh và tiếng tích tắc của máy móc đan , nên một bản giao hưởng căng thẳng mà rung động của sự sống.
thở một dài, rời phòng cấp cứu.
Nhờ thành tích xuất sắc và kỳ thực tập nổi bật, ở khoa Cấp cứu của bệnh viện tam giáp trong thành phố.
Đây là nơi gần cái c.h.ế.t nhất, cũng gần hy vọng nhất.
Mỗi ngày, khoác áo blouse trắng, chạy lằn ranh sinh tử, cùng đồng nghiệp tranh từng giây giành mạng sống từ tay Tử thần.
Đời sống của bận bịu, dồn dập, chuyên nghiệp—mệt đến mức hầu như còn thời gian nghĩ gì ngoài công việc.
bao giờ thấy đầy đặn và an bình đến thế.
Mỗi bệnh nhân kéo , mỗi ánh mắt ơn của nhà đều với :
Những gì mang giá trị chân thực và thuần khiết nhất.
tháo đôi găng ướt đẫm mồ hôi, bước bên cửa sổ.
Nắng sớm tràn qua tấm kính lớn, rót trọn lên áo trắng, lên khuôn mặt —ấm và sáng.
khép mắt, cảm nhận ấm .
Còn về những , kết cục của họ , còn liên quan đến .
Nắng . mở mắt.
Nhìn dòng xe cứu thương phía và đám tất bật qua —một sinh mạng nguy kịch đang đưa tới đây, chờ cứu.
, xỏ một đôi găng sạch, bước nhanh về phía chiến trường của .
(Hết)