Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

PHAN THUẬN NHI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-13 16:28:08
Lượt xem: 943

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ vì sợ c.h.ế.t nơi góc giường lạnh lẽo, vuốt mắt đưa tiễn, thấy Phan Thuận Nhi hiền lành dễ sai khiến, Phùng bà tử như ma xui quỷ khiến, cuối cùng vẫn giữ nàng ở — một cô nương gan đến mức tự tay hủy dung, dám đoạn tuyệt với chính quá khứ của .

Trấn Chiết Liễu dân phong cứng cỏi, xưa nay ghét cay ghét đắng bọn buôn như Phùng bà tử.

Nào ngờ, nay hắt hủi là Phan Thuận Nhi.

Một cô nương bắt , còn tình nguyện ở trướng bọn buôn , là ngu dốt đến cỡ nào mới nông nỗi ?

Góa phụ tên Tống Diêu là đầu tiên yên.

Nàng bưng bát mì kiều mạch đến đổi lấy trứng gà, tiện thể gợi chuyện để dò la sự tình.

Miệng thì khen “cô nương ngoan”, “cô nương khéo”, một đường theo Phan Thuận Nhi chuồng lợn.

Thấy Phùng bà tử ở đó, mới vội ghé sát :

“Thuận Nhi , mặt phỏng thế ? Có do Phùng bà tử tay ?”

Phan Thuận Nhi xắn tay áo, hai tay nắm lấy cây gậy gỗ, lặng lẽ quậy thùng cám heo.

Nàng chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ đáp:

“Không phá dung mạo , mẫu sẽ chịu giữ . Muội cũng hết cách .”

Tống Diêu xuýt xoa thôi:

“Thiên hạ đều bảo ngốc… ai ngờ, hóa ngốc thật!”

Lòng xót xa dâng lên, nàng bèn phụ một tay, giúp Phan Thuận Nhi khiêng thùng cám nặng nề chuồng.

Tống Diêu Phan Thuận Nhi bất bình, khẽ hỏi:

“Muội quên mất nhà ? Hay để giúp nhớ ?”

Phan Thuận Nhi phì .

Kiếp , nàng từng thử khôn ngoan.

Cũng là giả bộ hiền lành, cam chịu hình phạt, chỉ để lấy lòng Phùng bà tử.

Sau gả tiểu cho Vương viên ngoại, đích kiệu hoa phủ.

Lúc ban đầu, Vương viên ngoại giữ chặt nàng như vàng.

Nàng nhốt trong hậu viện, bên luôn nha và ma ma giám sát.

Về thấy nàng cả ngày chăm hoa tỉa cành, xỏ kim may vá, ông mới yên tâm, cho phép nàng tiền viện tiếp khách.

Đến khi nàng mang thai…

Nàng gật gù cùng :

“Phải , hài tử chính là sự trói buộc lớn nhất của đời nữ nhân. Số vốn như thế, nên cũng đành cắm rễ trấn Chiết Liễu thôi.”

Vương viên ngoại thế mới vững bụng, cho phép nàng mỗi mồng một và mười lăm hằng tháng khỏi phủ, đến chùa dâng hương.

Chuyện xảy ngày rằm tháng Chạp, cận kề Tết.

Phan Thuận Nhi rũ bỏ bộ xiêm y rực rỡ như gông xiềng, lén leo qua cửa thiền phòng mà trốn.

Tuyết khi rơi dày, nàng lao qua rừng trúc giữa đêm đen mà chạy.

Nào ngờ gặp một tiểu sa di khất thực hành đạo, gõ mõ niệm kinh, bước chân thong thả giữa bụi trần.

Gió tuyết quật mặt như d.a.o cắt, gian lặng ngắt, chỉ còn ánh mắt hai giữa bóng đêm nặng nề.

Tiểu sa di hỏi:

“Thí chủ, giữa đêm đông thế , thí chủ về ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-thuan-nhi/chuong-2.html.]

Nàng quỳ sụp xuống, chắp tay kịp mở lời, lệ lã chã rơi:

“Tiểu sư phụ… con bắt cóc, ép tiểu cho Vương viên ngoại… còn mang thai…”

Nước mắt đọng nơi khóe má, chẳng mấy chốc hóa thành băng giá, nàng nức nở trong cơn gió tuyết:

“Con về nhà… trở về ngôi nhà của chính …”

Tiểu sa di lặng lẽ nàng thật lâu, cuối cùng cởi áo cà sa khoác lên vai nàng, nghiêng nhường lối:

“Nếu kiếp tự cứu lấy , thì còn đợi đến kiếp nào nữa? Chỉ nguyện mặt thí chủ đường dài rộng mở, thể tự cứu lấy chính .”

Tiểu sư phụ vốn là hành thiện tích đức, nào ngờ, nàng thoát khỏi đầm rồng, rơi miệng cọp.

Phan Thuận Nhi theo đường núi rời , gió lớn tuyết dày, bụng đang mang thai, bước chân gian nan như đao kiếm.

Trời hửng sáng, nàng khỏi thành, chợt phía vang lên tiếng bước chân rượt đuổi.

Phía là triền dốc thẳng , bên là dòng sông cuồn cuộn gầm réo, sóng vỗ bờ tung bọt trắng xóa.

Phan Thuận Nhi đầu .

Nàng nghiến chặt răng, lao xuống triền dốc, từng bước lăn lộn, ngã nghiêng mà xông thẳng xuống .

Đến khi tỉnh , nàng thấy ánh đèn leo lét một chiếc thuyền nhỏ, một bà lão nhân hậu đang ôm lấy nàng, cẩn thận đút nước nóng miệng nàng.

, bà cùng ông lão nhà định về quê, khi đến bờ sông thì thấy nàng đó.

Lúc nhặt nàng, loang một vệt m.á.u lớn bãi sỏi, cứ ngỡ là chết.

Khi , Phan Thuận Nhi nghĩ: vẫn còn may.

Tuy từng bắt cóc, từng đem vật buôn bán, nhưng nay thấy ánh sáng nơi cuối con đường.

Thấy nàng mỉm , bà lão lúng túng ngập ngừng:

“Con giữ cái mạng là … chỉ là… chỉ là…”

Phan Thuận Nhi đưa tay sờ lên bụng phẳng lì, nở nụ càng thêm thản nhiên.

Nàng hiểu là đứa bé còn.

“Đó cũng là chuyện bà bà . Để nó đầu thai một nhà tử tế sớm sớm, còn hơn sống kiếp chẳng ai thương.”

Nàng vốn hạ quyết tâm trốn chạy.

Đứa trẻ chỉ là một quân cờ trong kế hoạch, nó tuyệt đối điều trói buộc lớn nhất như nàng từng .

Vất vả trở về cố hương, cảnh cũ xưa, đổi bao phần.

Người đầu tiên trông thấy nàng là tam tỷ.

Tam tỷ đang cửa nhặt đậu, thuở bé, việc trồng rau vườn, Phan Thuận Nhi đều học từ tay nàng .

“Uyển Anh?” – Tam tỷ bỗng phắt dậy, đậu văng đầy đất.

“Uyển Anh trở về ? Uyển Anh về thật !”

Suốt bốn năm liền chỉ đến cái tên “Phan Thuận Nhi”, đến khi gọi danh xưng cũ “Lư Uyển Anh”, nàng thấy xa lạ vô cùng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Càng gần quê, lòng càng ngại ngần.

Cả nhà vây lấy nàng, hỏi đông hỏi tây chẳng ngớt.

Nàng chỉ kể sơ rằng bọn buôn bắt, tự trốn về .

Bốn năm phong trần m.á.u lệ, nàng tình nguyện lãng quên.

Bởi vì về tới nhà, tức là một khởi đầu mới.

Ngẩng đầu mà sống, còn hơn kẻ đáng thương cả đời.

Loading...