Phùng bà tử nhét túi tiền tay Phan Thuận Nhi, trở về ghế trúc, mắt lim dim, chỉ chằm chằm cánh hoa trong lòng bàn tay:
“Thuận Nhi , ngươi cửa về hướng Nam, từ xa sẽ thấy tháp chuông. Cứ theo con đường chính mà , sẽ đến chợ lớn.”
Thấy nàng còn đực tại chỗ, Phùng bà tử bèn nhổ một bãi nước bọt:
“Mụ già họ Liêu bán đường giảo hoạt lắm, cân xong còn cố ý bớt một khối bỏ lên quầy. Ngươi lanh lợi một chút! Nếu để lỗ vốn, coi chừng bộ da của ngươi đấy!”
Phan Thuận Nhi liền xách giỏ chợ mua đường.
Kiếp , duy nhất nàng bước khỏi sân nhà Phùng bà tử, là lúc tay chân trói, nhét kiệu hoa như cỗ quan tài, đưa thành tiểu cho Vương viên ngoại.
Kiếp , nàng ngờ thể bước ngoài một cách tự do đến thế.
Nàng sợ đây là thử thách, sợ Phùng bà tử cố ý gài bẫy, cho theo dõi nàng.
Suốt dọc đường , nàng cứ mỗi bước ngoái đầu ba lượt, thế nhưng vẫn thấy bóng dáng Triệu Nhị thấp thoáng .
Tới chợ, nàng thẳng đến quầy bán đường, quả nhiên như lời Phùng bà tử , bắt gặp Liêu bà bà cân thiếu đường.
Nàng lý luận một hồi, chỉ đòi đủ lượng, còn tiện tay vét thêm một vốc đường vụn.
Liêu bà bà tức đến nghiến răng nghiến lợi, giữa chợ đông đúc, mắng vang:
“Con nha đầu đầu óc lừa đá ! Mặt mày đầy sẹo! Còn tiết kiệm tiền giùm cho bọn buôn ! Coi chừng về lấy trượng phu thì trượng phu c.h.ế.t yểu, hài tử cũng c.h.ế.t theo!”
Câu lấy trượng phu thì trượng phu c.h.ế.t yểu, hài tử cũng c.h.ế.t theo, Phan Thuận Nhi nào lạ gì.
Chẳng qua so với việc phụ mẫu ném xuống sông, thì đáng là gì ?
Chỉ thấy Liêu bà bà miệng mồm độc ác, ngờ đời còn lắm điều độc hơn thế .
Nàng như chẳng thấy gì, cúi đầu bước .
Lúc , một tiểu cô nương xa lạ nhảy bênh nàng:
“Rõ ràng là Liêu bà bà cân gian, còn mắng khó như để gì!”
Phan Thuận Nhi ngoảnh thì thấy một tiểu cô nương tóc thắt bím, lưng đeo giỏ tre, trong giỏ còn một tiểu oa nhi nhỏ hơn nàng.
Tưởng là tiểu ăn mày lấy lòng để xin ăn, nàng liền dúi hết mấy đồng xu còn tay tiểu cô nương.
Ai ngờ tiểu cô nương lắc đầu, đẩy tiền về:
“Muội chỉ trái, ý xin bạc của tỷ tỷ.”
Bên cạnh bán rau bật :
“Ngốc quá ngốc! Con nhóc đó là thiên kim tiểu thư đấy, ngươi còn bố thí cho nó nữa cơ !”
Tiểu cô nương cõng bé con bỏ , Phan Thuận Nhi tò mò theo, đến tận cuối chợ, thấy vài gia nhân đón, mời họ lên xe ngựa mùi thơm ngào ngạt.
Nàng bên sạp rau, chọn hành hỏi chuyện.
Người bán rau kể:
“Hai tiểu nha đầu đó là cháu ngoại của Đào viên ngoại, giàu nhất vùng . Đứa bé đó tên là Đào Tiểu Cốc, đứa trong giỏ gọi là Đào Tiểu Mạch”
“Nó là con của tiểu , mẫu mất sớm, từ nhỏ nuôi ở biệt trang. Hai tháng phụ cũng qua đời, Đào viên ngoại kẻ tóc bạc tiễn tóc xanh, thấy nhà vắng vẻ, mới đón hai tỷ về phủ.”
Tiểu Mạch giống Nguyên Bảo nhà Tống Diêu, sinh mang bệnh tật, nhưng nặng hơn là chân tay bại liệt, , di chuyển đều do Tiểu Cốc cõng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phan-thuan-nhi/chuong-7.html.]
Người bán rau thở dài:
“Nghe bệnh nếu chữa sớm, lẽ đến nỗi liệt. ngoài Tiểu Cốc , chẳng ai ngó ngàng. Thời buổi , một tiểu nữ ba bốn tuổi c.h.ế.t , đáng là chuyện gì ?”
Nói trắng chẳng khác gì Phan Thuận Nhi nàng. Phụ mẫu bạc tình, chỉ tỷ mặn nồng.
Sống mũi cay xè, nàng lẩm bẩm:
“Tiểu Cốc…mới bao nhiêu tuổi? Tuổi nhỏ thế, mà hiểu chuyện đến nhường . Giống… thật giống…”
Giống Tam tỷ tỷ của nàng năm xưa.
Năm nàng năm tuổi, mùa đông gánh nước, trượt chân băng, trẹo cả mắt cá, nhấc nổi chân.
Vì chuyện nàng gánh thùng nước về, phụ mẫu mắng nàng cả đêm.
Tam tỷ chẳng lời nào, lặng lẽ cõng nàng bếp, đặt lên bệ lò, đút nàng ăn cháo loãng.
Khi phụ mỉa mai:
“Tam nha đầu, cứ chiều nó như thế! Thử xem nuôi nó cả đời ?”
Tam tỷ hơn nàng hai tuổi, cũng chỉ là đứa trẻ. Vậy mà bình tĩnh như , bón cháo đáp:
“Chừng nào còn ăn cháo con nấu, con vẫn còn nuôi, còn thương . Hai thương , con tỷ tỷ thì để con thương.”
Người đời bảo: “Lời trẻ nhỏ vô tâm.”
Mà lời của Tam tỷ năm , một chữ cũng sai.
Kiếp , khi chuyện lâm tuyệt vọng, chính Tam tỷ là đầu tiên bảo vệ nàng.
Nàng chắc, Tam tỷ nhất định từng liều phản đối phụ mẫu khi họ định đem nàng tế Hà thần, cho nên mới trói chặt trong tủ áo như .
Phan Thuận Nhi nhớ Tam tỷ .
Rất nhớ.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đợi khi định chỗ ở, tự gom góp đủ tiền lộ phí, nàng sẽ lặng lẽ về, thăm Tam tỷ một chuyến cho thoả nỗi nhớ nhung.
Chuyến chỉ để thấy Tam tỷ, tuyệt để phụ mẫu , cũng tuyệt … để ‘’ phát hiện.
Trong đầu thoáng qua một bóng lặng lẽ, Phan Thuận Nhi cụp mắt, cảm giác nghẹn ngào dâng lên ở ngực:
Phương tiểu lang quân một lòng ở quê nhà, một lòng giữ lấy ba phần ruộng đất, một gian sân vườn, một lòng giữ lấy… nàng.
Nếu nàng xuất hiện, ắt sẽ bám theo như chiếc bóng ngày xưa.
Thế nhưng đời nàng chẳng ở chốn cũ, quê nhà và nữ tử, chỉ thể chọn một.
Nếu , chẳng khó ?
Kiếp , nàng cứu khỏi tay bọn buôn .
Đến cuối cùng, cũng ngại liều mạng, nhảy xuống sông cứu nàng.
Vậy là huề .
Đừng nên dây dưa nữa.
Trong lúc suy nghĩ miên man, bán rau :