Gương mặt họ mấy vui vẻ, dường như hài lòng với quyết định của .
từ đầu đến cuối, đều hiểu rõ, đây chỉ là một giao dịch.
Không ai thể bảo vệ , tự lo cho chính .
nhất định bảo vệ bản .
Khi sinh con, gặp khó khăn, bác sĩ đưa thông báo nguy kịch.
Tiếng đồng thanh vang lên ngoài phòng bệnh: “Hãy cứu đứa bé !”
“Chúng cứu đứa bé !”
Tiếng bác sĩ quát lên cực kỳ lớn, ngay cả trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cũng rõ ràng.
“Bây giờ là thời đại nào ! Vẫn còn chuyện chọn cứu con ! Nhìn các ăn mặc tử tế thế mà chẳng chút nhân tính nào cả!”
“Tình trạng của sản phụ, chúng là bác sĩ rõ nhất, khi đưa thông báo nguy kịch, nghĩa là sản phụ đang đối mặt với rủi ro lớn.”
“Về việc cứu ai, các quyền quyết định!”
Nói xong, bác sĩ vội vã phòng sinh.
Trước khi ngất , thấy câu cuối cùng:
“Cầm m.á.u , nếu bắt buộc lựa chọn, hãy cứu sản phụ !”
6
Cuối cùng, cả và đứa bé đều cứu.
kiệt sức đến mức hầu như thể , nhưng vẫn cố gắng một tiếng “cảm ơn” với bác sĩ phụ trách.
, nếu ông , lẽ qua khỏi.
Có lẽ ông trời thương xót , sinh một bé trai.
Ông trời bắt chịu khổ thứ hai.
Hứa Uyên trông , da nhăn nheo, giống như một ông cụ non.
Thế nhưng, Hứa Chiêu Viễn yêu thích rời tay, ngay cả bố và ông nội của cũng đều vây quanh đứa bé.
Hứa Chiêu Viễn mời đến năm bảo mẫu, tất cả đều chỉ để chăm sóc Hứa Uyên.
Còn bên cạnh , chỉ bà ngoại ở bên chăm sóc.
Mỗi ngày bà đều chăm sóc cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phao-hoa-tren-bau-troi-u-toi/03.html.]
“Bà ngoại, bà mới phẫu thuật xong, nên quá mệt mỏi.”
Bà ngoại mỉm : “Bà mệt, Tiểu Tình , ở cữ quan trọng, bà sẽ luôn ở bên cạnh con.”
Nước mắt ngừng rơi.
“Ôi dào, lúc , sẽ cho sức khỏe!”
Bà ngoại vội vàng lau nước mắt cho .
ôm chặt lấy bà ngoại: “Cảm ơn bà, luôn ở bên cạnh cháu. Sau cũng luôn ở bên cháu nhé, bà ngoại.”
Bà ngoại vỗ nhẹ lưng : “Bà già còn thể ở bên cháu thêm hai mươi năm nữa!”
Cuối cùng, cả hai chúng rộ lên, cuộc sống hạnh phúc dường như trở .
7
đề nghị ly hôn với Hứa Chiêu Viễn.
Anh nhíu mày: “Em sinh con xong ly hôn, chuyện mà lan ngoài thì thể diện của còn ?”
bình thản : “Đó là điều cần quan tâm.”
Hứa Chiêu Viễn tức giận đến nỗi ném vỡ cốc: “ là kẻ vong ơn bội nghĩa! Bà ngoại của cô chữa khỏi bệnh thì cô đòi ly hôn! Năm xưa đúng là nên chọn cô!”
thấy khó hiểu sự giận dữ của :
“Chúng thỏa thuận từ đầu : chữa bệnh cho bà ngoại , sinh cho nhà một đứa con. Bây giờ cả hai việc đều xong, hiểu còn phát điên cái gì nữa!”
“Cô mà chẳng chút trách nhiệm nào! Người sinh con xong còn mong mỗi ngày bế con trong tay! Còn cô thì ! Cô thăm Tiểu Uyên nào ?”
, từ lúc sinh con, từng gặp mặt con .
Không , mà là do em gái chồng cho phép.
“Cô chỉ là một hạ đẳng, để cô sinh con cho là ân huệ lớn .”
“Sau chúng sẽ để Tiểu Uyên rằng nó một tồi tệ như cô.”
“Vậy nên cô cần gặp Tiểu Uyên , như là cho tất cả.”
lạnh: “ gặp con, nhưng nhà các cho đến gần ?!”
Sắc mặt Hứa Chiêu Viễn càng lạnh lùng hơn: “Đến bây giờ vẫn còn tìm lý do! Cô thật là vô lý hết sức!”
, là điều, là trời cao đất dày, là vô trách nhiệm khi sinh con trong một gia đình ngột ngạt như .