PHỤ NỮ NHÀ TÔI BA ĐỜI ĐÁNH CHỒNG, TÔI LÀ ĐỜI THỨ TƯ - 1
Cập nhật lúc: 2025-09-10 11:15:09
Lượt xem: 333
Nhà họ Hứa chúng , phụ nữ từ xưa đến nay đều theo phong cách “hổ báo cáo chồn” – truyền thống tổ tiên để , đời nào cúi đầu ai!
Bà nội – một thời võ lâm kỳ nữ, xương cốt còn rắn hơn bê tông cốt thép – từng đánh gãy chân ông nội chỉ vì ổng mê bài bạc. Đánh xong còn tiện tay nhốt ổng nửa đời như nhốt gà đá. Từ đó, cả xóm chẳng ai dám bén mảng tới gần cửa nhà .
Mẹ – bề ngoài tưởng trí thức, ôn nhu, ai ngờ là trùm cuối. Bố thở hắt cái cuối, xác còn kịp nguội, bà gọi xe hỏa táng “một phát ăn ngay”. Sau đó, với tuyệt chiêu “ xanh lật mặt”, bà ép lui nguyên đám tiểu tam đang định nhào vô tranh gia sản. Khóc thì , nhưng mà miệng vẫn – hỏi ai dám hé răng?
Còn ? Chính là phiên bản nâng cấp đời mới, thừa hưởng DNA trội từ cả bà lẫn – chỉ tiếc cơ hội “hành nghề”, tài dụng võ.
Cho đến một ngày trời…
Chị họ – mắc bệnh não yêu đương mãn tính – đám cưới mà thiếu phù dâu. Thế là lôi lên trấn giữ chiến trường.
Dàn phù rể mặt mũi gian tà, chú rể thì giả vờ ngây ngô, tưởng dễ nuốt ?
bình tĩnh rút cây kim thép dài mười lăm phân – hàng thủ công chính hiệu – nhẹ nhàng nhếch môi:
– “Lên sàn.”
—-------
Từ nhỏ da trắng dáng xinh, nổi tiếng một vùng là mỹ nhân khó ai sánh kịp.
từ lúc trưởng thành đến nay, một ai dám bén mảng gần nửa bước.
Cũng chẳng gì to tát—chỉ là bởi phụ nữ nhà họ Hứa, từ đời sang đời khác, đều… hổ báo.
Những năm đầu, nhà còn khá giả, cơ ngơi, là địa chủ nho nhỏ trong vùng.
Nào ngờ ông nội mê đỏ đen, thua sạch gia sản.
Kết quả? Bà nội một cước đánh gãy chân ông, nhốt mấy chục năm như nhốt gà đá.
Sau , bà dựa thời thế, cộng thêm thủ đoạn sắt đá và con mắt tinh đời, từng bước gầy dựng cơ nghiệp.
Đáng tiếc , bố là một phế vật.
Ngày ngày lêu lổng, gái gú.
Chẳng kiếm nổi đồng xu, ngược còn nảy nòi cả một đám con riêng.
Đến khi bố gặp tai nạn xe, hề nao núng.
Khoảnh khắc bác sĩ báo tử vong, bà lập tức đặt ngay một chuyến xe tải chở thẳng lò hỏa táng.
Nửa tiếng , bố hóa thành một hũ tro.
Sáng hôm , nguyên đàn tiểu tam dắt theo con riêng đến đòi quyền lợi.
Mẹ lau nước mắt nức nở:
“Các đừng đặt điều. là ông nhà trời sinh vận mệnh đào hoa, phụ nữ vây quanh ít, nhưng cả đời chỉ một lòng một với thôi. Ngoại tình ư? Tuyệt đối bao giờ!”
Đám tiểu tam chịu, liền đẩy con riêng mặt bà nội để phân xử.
Bà nội chỉ nhướng mắt:
“À, cô bảo nó là con thật ? ADN huyết thống gì đấy, già , tin mấy trò.”
“Thấy các cô si tình con trai như , nhường một bước. Chờ tang lễ xong, chia tro cốt thằng bé , mỗi bưng một phần về thờ cho thỏa lòng.”
Lời thốt , cả đám tiểu tam đồng loạt lùi ba bước.
Họ tới để đòi tiền, chứ ai thèm đòi tro cốt?!
Bà nội vốn chẳng thèm quan tâm những toan tính rẻ rúng đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phu-nu-nha-toi-ba-doi-danh-chong-toi-la-doi-thu-tu/1.html.]
Không tro? Biến hết !
lớn lên trong một cái ổ như thế, dĩ nhiên cũng vài thói hư tật riêng.
Năm học cấp ba, một thiếu gia địa phương theo đuổi thành, nhờ bà mối đến dạm hỏi.
Miệng hứa hươu hứa vượn: “Tìm hiểu , nghiệp xong là cưới ngay!”
Đêm đó, vác hẳn mười cân phân ném thẳng sân nhà .
Nửa năm , một gã đầu gấu ở thành phố bên gặp trúng tiếng sét ái tình, nhờ bà mối truyền đạt “trong vòng một năm Hứa Uyên”.
Hôm , khi đang phóng xe lạng lách, xe nổ tanh bành, ngã một cú thảm hại đến mức bó bột , ruột còn nhận .
Ba năm , đại học, vẫn kẻ vượt tỉnh tới tìm, nhờ bà mối.
Bà mối đập bàn quát thẳng:
“Cút! Mấy đứa mù mắt , c.h.ế.t thì một , đừng lôi tao !”
Từ đó, danh tiếng trong giới “giang hồ” cũng đổi.
Từ chỗ:
“Hứa Uyên – độc nữ ba đời nhà họ Hứa, xinh , giàu .”
Biến thành:
“Hứa Uyên – hồng nhan họa thủy, dính nhẹ thì thối mấy ngày, nặng thì tàn phế cả đời.”
Cứ thế, sống một cuộc đời bình lặng, nhàm chán.
từng nghĩ sẽ trôi qua cả đời trong tẻ nhạt như thế.
Có đôi lúc còn hối hận, hồi trẻ xuống tay nặng, thành bây giờ chẳng ai dám bén mảng, cuộc sống nhạt nhẽo quá đỗi.
niềm vui, đôi khi, tự tìm tới cửa.
…
Ngay kỳ nghỉ lễ 1/5, dì gọi điện.
Bảo rằng chị họ sắp kết hôn, bên nhà trai còn thiếu một phù dâu, nhờ bất chấp thế nào cũng đến giúp.
Cuối cùng còn thêm một câu:
“Việc nhỏ vốn chẳng đáng phiền con. cái con chị họ ‘não yêu đương’ , nhất quyết lấy chồng xa! Nơi đó cái hủ tục náo hôn – trêu ghẹo phù dâu cực kỳ thô tục. Người khác dì yên tâm, chỉ con trấn giữ, mới tuyệt đối an !”
Sự tin tưởng khiến cảm động đến rơi nước mắt.
Khi xách ba lô cửa, dặn dò:
“Đi từ từ, nhớ kiềm chế, đừng c.h.ế.t .”
Bà nội thì ghế bành, hất cằm:
“Đừng lời con, nhát gan là thiệt . Cứ thả cửa mà !”