Trung thu, bánh do tự , chê ngọt vứt xó.
ăn sạch bánh từ Tây viện, còn khen dứt miệng:
“Đệ thật khéo tay.”
Sau mới , bánh là do đầu bếp .
Chuyện khiến lạnh lòng nhất là mang canh sâm tới thư phòng, ngoài bảo tiểu đồng:
“Nếu cha ép buộc, cưới Tô thị?
Hương nhi mới là nữ tử đích thực. Tô thị cả ngày chỉ tính sổ sách, chán chết.”
Ta ngoài cửa, bát canh sâm trong tay nóng bỏng, bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng.
Ta tưởng chỉ miệng mà lòng .
Không ngờ…
Một tháng , ngang giả sơn hậu viện, thấy tiếng động lạ.
Qua khe đá, thấy Thẩm Mặc ép Liễu Hương Nhi vách đá, hôn nàng cuồng nhiệt.
“Mặc lang…” – Nàng e lệ đẩy – “Nếu thấy…”
“Thấy thì ?” – Giọng khàn khàn – “Nhị ốm yếu thế , thể nàng thỏa mãn ư?”
Ta cắn chặt môi đến bật máu.
Dạ dày quặn thắt, bịt miệng, nhấc váy chạy trối chết.
Đêm , lấy cớ con quấy rầy giấc ngủ, dọn đến viện nhỏ ở xa.
Suốt bao đêm, trằn trọc yên, suy tính đủ đường.
Đã mấy dâng đơn hòa ly, nhưng nụ ngây thơ của Thần nhi, mềm lòng.
Vốn định chờ con lớn hơn tính tiếp, ai ngờ… tự chọn .
“Phu nhân.” – Giọng Trung thúc kéo về thực tại, ông đưa một quyển sổ –
“Tháng đại thiếu gia rút năm trăm lượng bạc, là lo lót thương lộ.”
Ta mở sổ, ngón tay vuốt qua nét chữ quen thuộc.
“Điều tra kỹ đường của năm trăm lượng .” – Ta gập sổ , mắt ánh lên lạnh lẽo –
“Còn nữa… giám sát chặt Tây viện cho .”
Ánh nến mắt bất chợt lóe lên.
Ta khẽ mân mê mép sổ, trực giác mách bảo – chuyện … đơn giản như thế.
Chương 3
Trời hửng sáng, Liễu Hương Nhi uốn éo bước linh đường.
Tuy nàng mặc áo tang trắng, nhưng nơi cổ áo lờ mờ lộ lớp áo lót màu đỏ thẫm, trâm bạc nơi tóc cũng đổi thành trâm vàng ròng, lấp lánh chói mắt ánh nắng sớm.
“Tẩu tẩu thức suốt đêm thủ linh, thật vất vả nha~” – nàng cố tình kéo dài giọng, quỳ gối bên cạnh bồ đoàn.
Hương phấn nàng thoảng bay trong khí, hòa lẫn với mùi đàn hương trong linh đường, tạo thành thứ mùi ngấy đến khó chịu.
Nàng giả vờ thành kính ném mấy tờ tiền vàng lò than, bỗng “ôi chao” một tiếng, cả ngả về phía .
Ta nghiêng tránh, nàng liền đổ sầm lên bàn thờ, va đến mức bài vị rung lên “cang” một tiếng.
“Đệ nên cẩn thận.” – Ta lạnh lùng liếc nàng – “Mất lễ linh vị, là đại bất kính.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phu-quan-gia-chet-cuoi-de-muoi-ta-tro-thanh-goa-phu-tiep-quan-gia-san/2.html.]
Liễu Hương Nhi đang định biện bạch, ngoài cửa vang lên tiếng ho, Thẩm Mặc vịn khung cửa .
Dưới mắt thâm đen, sắc mặt tiều tụy, đúng là bộ dạng từng yên giấc.
Ta cụp mắt, che ý châm chọc trong đáy mắt.
Đêm qua, Tây viện náo động đến tận canh ba.
Thấy tới, Liễu Hương Nhi lập tức nũng:
“Nghiệm lang, suýt tàn lửa văng trúng, còn suýt ngã nữa. Tẩu tẩu cũng đỡ một tay…”
Thẩm Mặc chỉ qua loa phất tay, tự tìm một góc yên tĩnh xuống.
Không ai đoái hoài, nàng càng thêm quá quắt: khi thì kêu bồ đoàn cứng, khi thì than hương khói cay mắt, cuối cùng còn lấy khăn thêu che mũi như thể linh đường mùi hôi gì đó.
“Ra thể thống gì đây!”
Một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Mẹ chồng chống gậy bước , thể run rẩy, nhưng ánh mắt đục ngầu sáng rực, chằm chằm Liễu Hương Nhi:
“Ngươi đang giữ linh kiểu gì ?!”
Liễu Hương Nhi giật run lên, khăn thêu rơi xuống đất, lộ hình uyên ương hí thủy thêu đó.
Mẹ chồng tức đến run rẩy, gậy nện mạnh xuống sàn:
“Đại ca ngươi xương cốt còn lạnh, ngươi…”
Lời còn dứt, bà bỗng nheo mắt, chằm chằm eo trống của Thẩm Mặc:
“Nghiệm nhi, ngọc bội của con ?”
Tay Thẩm Mặc cứng đờ giữa trung.
Ngọc bội là bùa hộ mệnh bà năm xưa quỳ ba bước, lạy một lạy xin từ chùa Linh Ẩn, từ nhỏ Thẩm Nghiệm luôn mang bên rời nửa bước.
“Ngọc… ngọc bội…” – Cổ họng trượt lên xuống, trán rịn mồ hôi –
“E là con để rơi ở …”
“Mẫu .” – Ta bất ngờ mở miệng, từ tay áo lấy một miếng ngọc trắng ôn nhuận, đưa tới –
“Ở đây ạ.”
Đồng tử Thẩm Mặc co rút mãnh liệt, chằm chằm miếng ngọc tay .
Liễu Hương Nhi cũng hút mạnh một ngụm khí lạnh, móng tay bấm sâu lòng bàn tay.
“Đây là…” – Mẹ chồng đón lấy miếng ngọc, nghi hoặc .
“Là Trung thúc trong lúc giúp phu quân tẩm liệm, vô tình phát hiện trong quan tài.” – Ta dịu giọng –
“Nếu nhờ mẫu nhắc, con dâu suýt quên trả cho nhị .”
Bên trong linh đường tĩnh lặng đến nỗi thể thấy tiếng nổ lách tách của dầu nến.
Môi Thẩm Mặc run run, ánh mắt tràn đầy hoài nghi và chấn động.
Ta đang nghĩ gì.
Chàng đang nghĩ, từng mở quan tài, phát hiện t.h.i t.h.ể bên trong ?
“Có lẽ nhị vì quá đau lòng mà rơi.” – Ta mỉm thẳng gương mặt trắng bệch của Thẩm Mặc –
“Nhị , ?”
Thẩm Mặc trả lời, ngược Liễu Hương Nhi bám lấy tay :
“Nghiệm lang, thật bất cẩn! Vật quan trọng thế mà cũng đánh rơi…”