PHU QUÂN GIẢ CHẾT CƯỚI ĐỆ MUỘI, TA TRỞ THÀNH GÓA PHỤ TIẾP QUẢN GIA SẢN - 7
Cập nhật lúc: 2025-09-25 05:32:49
Lượt xem: 1,465
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tri phủ quát lớn:
“Nếu đúng là thấy tận mắt, cớ lúc đó ngươi chứng?”
“Tiểu nhân... bọn chúng đuổi theo, trượt chân rơi xuống vực, may mắn sống sót nhưng gãy chân...”
Lão vén ống quần lên, lộ vết thương cong vẹo lành.
“Tiểu nhân rõ ràng thấy nhị thiếu gia chúng hại chết, đồn là đại thiếu gia chết... tiểu nhân... tiểu nhân thật sự sợ hãi dám …”
Thẩm Mặc sắc mặt tro tàn, ngã vật đất.
“Không thể nào... Ta tin...”
Mẹ chồng thất thần lẩm bẩm, những ngón tay khô gầy siết chặt vai :
“Nghiệm nhi, con cho mẫu , đây sự thật... con là Nghiệm nhi, đúng ?”
Ta đỡ lấy thể bà đang run rẩy:
“Mẫu còn nhớ ? Trên vai trái của Thẩm Mặc một nốt ruồi son... kiểm tra là thật giả.”
Tri phủ hiệu, nha dịch xông lên xé áo , nốt ruồi đỏ tươi lộ ánh nắng.
Mẹ chồng hét lên một tiếng ai oán, ngã quỵ xuống đất.
Tri phủ vỗ mạnh bàn công đường:
“Thẩm Mặc, còn gì để ?”
Hắn bỗng ngửa mặt lớn, tiếng thảm thiết:
“... Bằng chứng xác đáng như thế, còn gì để ?”
Hắn phắt sang , mắt lóe lên hận độc:
“Mẫu vì g.i.ế.c đứa bệnh hoạn ?”
Không gian tĩnh lặng như tờ.
“Từ nhỏ đến lớn, trong mắt mẫu chỉ nó!” – Giọng khản đặc –
“Nó chỉ cần ho một tiếng, thức cả đêm canh bên nó. Còn sốt liền ba ngày, từng liếc lấy một cái?”
Mẹ chồng run rẩy bò dậy, môi mấp máy thành lời.
“Nó yếu học nổi, : ‘Dưỡng là ’. Còn , chỉ sai một câu Luận Ngữ, phạt quỳ từ sáng đến tối!”
Hắn chỉ vết roi vai:
“Vết là do phụ dùng gia pháp đánh năm mười hai tuổi!”
Rồi chỉ tay về phía :
“Ngay cả chuyện lấy vợ! Ban đầu là để ý đến Liễu thị, các chê nàng xuất thấp, nhất quyết ép lấy Tô thị!”
“Vậy mà mở miệng cầu hôn, các liền gật đầu đồng ý!”
“Ta chính là ưa ! Ta chết!”
“Chát!”
Một cái tát vang dội đánh mặt .
Mẹ chồng rút tay về, nước mắt giàn giụa:
“Đồ nghiệt súc… con mê đến thế…”
Hắn đờ tại chỗ, ôm mặt.
“Đệ Đệ con sinh yếu, đại phu qua nổi tuổi mười tám…”
Giọng chồng khàn đặc:
“Ta và phụ con từng nghĩ để nó kế thừa gia nghiệp. Tất cả những gì con tưởng là ‘sủng ái’... kỳ thực là vì... thời gian nó sống còn nhiều…”
Bà bước lên, siết chặt áo :
“Ta bắt con học hành là để con rạng danh tổ tông, nghiêm khắc là để con gánh vác cơ nghiệp!”
Bà kéo về phía , chất vấn:
“Ngay cả hôn sự với Tô gia… con thử xem, So Nguyệt chỗ nào bằng Liễu thị? Nó giỏi quản lý, khéo kinh doanh, những năm qua nó…”
“Không... thể nào…” – Thẩm Mặc lảo đảo cắt ngang lời bà, hai mắt giãn .
Hắn lớn như kẻ điên:
“Giờ thì ích gì? Tên bệnh chết! Chết ! Là tự tay...”
Chưa dứt lời, đột nhiên nôn thốc nôn tháo, như thể ói cả lục phủ ngũ tạng.
Tri phủ vỗ mạnh bàn:
“Thẩm Mặc mua sát thủ g.i.ế.c , chứng cứ rõ ràng, phán trảm lập quyết! Liễu Hương Nhi tuy là tòng phạm, nhưng lập công chuộc tội, phạt lưu đày ba ngàn dặm, phát phối biên cương nô lệ!”
Ba ngày , Thẩm Mặc áp giải pháp trường.
Trời u ám, mây mù đen kịt.
Hắn đài xử trảm, ánh mắt đờ đẫn về phương xa, cho đến khi đao sáng lóe lên, vĩnh viễn im lặng.
Liễu Hương Nhi phát phối biên ải, khi nha dịch lôi , bóng dáng chao đảo, chẳng còn vẻ yêu kiều thuở nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phu-quan-gia-chet-cuoi-de-muoi-ta-tro-thanh-goa-phu-tiep-quan-gia-san/7.html.]
Mẹ chồng từ hôm đó ngã bệnh liệt giường, cả ngày ôm xiêm y cũ của Thẩm Nghiệm mà lẩm nhẩm thôi.
Ta sắp xếp cho bà tịnh dưỡng trong Phật đường, giao cho v.ú già trung thành chăm sóc.
Ba năm , ngày Đông Chí tế tổ.
Khói trầm hương lượn lờ trong lư hương.
Ta nắm tay Trần nhi, cùng con thắp ba nén hương, cắm ngay ngắn lư.
“Lễ thành—!”
“Mẫu ...” – Trần nhi ngẩng mặt, mắt tròn xoe ngờ vực –
“Chúng đang gì ?”
Ta xuống, chỉnh cổ áo cho con:
“Từ nay về , con sẽ mang họ Tô, theo họ của mẫu .”
Mấy vị tộc lão , nhưng ai dám lên tiếng phản đối.
Đi ngang qua hành lang, thấy mấy lão nhân trong tộc đang thì thầm bàn luận, thấy liền vội vã hành lễ.
“Nhị thúc công,” – Ta dừng chân –
“Nghe tôn tử của thương hành học toán sổ? Ngày mai cứ bảo nó đến tìm Trung thúc.”
Lão nhân sững , vội vàng cúi sâu:
“Đa tạ gia chủ.”
Từ “gia chủ” , khiến khẽ nhướng mày.
Ta khung cảnh bận rộn trong viện — gia nhân đang phân loại hàng hóa, sổ sách gảy bàn tính, đấy.
Trung thúc mang hộp gỗ khảm vàng đến:
“Phu nhân, địa khế và sổ sách các cửa hàng đều đổi tên xong.”
Ta mở cuốn đầu tiên, ấn triện đỏ chót “Tô Ký Thương Hành”, khẽ lướt tay lên bìa sách.
“Bên Tam lão gia thì ?”
“Theo lời phu nhân, sắp xếp cho công tử của ông sang phân hiệu Hàng Châu.” – Trung thúc hạ giọng.
Ta bật khẽ.
Ân uy song hành, quả nhiên hiệu quả.
Buổi chiều, Trần nhi luyện chữ trong thư phòng, giấy tuyên thành lem nhem ba chữ “Tô Tử Trần”.
“Con quá...” – Nó bặm môi, mặt mày lem nhem mực.
Ta nắm bàn tay bụ bẫm của con, từng nét một dìu con .
Một tiểu nha đầu hớt hải chạy tới:
“Đông gia! Thương đội Tây Vực đến , mang theo nhiều vật quý hiếm!”
Ta đặt bút xuống:
“Trần nhi, con xem ?”
“Muốn!” – Nó nhảy phắt xuống ghế, chợt đầu hỏi:
“Vậy còn chữ , luyện tiếp ?”
“Có chứ.” – Ta lau vết mực mặt con –
“Không chỉ luyện chữ, từ mai còn học toán sổ.”
“Tại ạ?”
“Vì…” – Ta vuốt tóc con –
“Mẫu con trở thành giỏi hơn mẫu .”
Ta đứa bé cùng m.á.u mủ, bỗng thấy những âm mưu toan tính chẳng còn quan trọng.
Nó thình lình thẳng lưng, mắt sáng như :
“Vậy con cũng giống mẫu , đánh bàn tính kêu răng rắc!”
Nắng chiều rọi qua song cửa, chiếu lên gương mặt non nớt .
Trong khoảnh khắc , như thấy chính năm xưa, cô bé bên quầy sổ, kiễng chân ngắm cha gảy bàn tính.
(Toàn văn )