Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê - Chương 18: Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê

Cập nhật lúc: 2025-06-01 07:00:47
Lượt xem: 190

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chê bà chậm chạp, đánh mắng không ngừng.

Cha chán nản, ta hận không thể một d.a.o đ.â.m c.h.ế.t thím tôi.

Nhưng A Đào ngăn ta lại:

"Chết rồi thì tiện nghi cho bà ta quá. Cứ để bà ta sống thế này, mới là khổ nhất."

Hai năm được ta chăm sóc, A Đào đã khôi phục nhan sắc và thần thái thuở ban đầu.

Có không ít nam nhân muốn cầu thân, cô ấy đều cự tuyệt.

Cô ấy nói:

"Thiếu phu nhân, ta nay đã hiểu những lời người từng nói."

"Bi kịch của nữ nhân, có phần là do người khác gây nên, nhưng phần lớn lại là do chính mình."

"Dù là A Hoa, thím, hay tổ mẫu đã khuất, họ đều từng bị chèn ép, nhưng cũng đồng thời trở thành đồng lõa của kẻ ác, không chịu tỉnh ngộ."

"Ta muốn tìm một người vì ta mà cưới ta, không phải vì nối dõi tông đường hay tìm người cơm nước giặt giũ."

"Nếu không có, thì cả đời này sống một mình cũng chẳng sao."

Tốt lắm. Ít ra, cõi đời mịt mờ này, vẫn có nữ tử tỉnh táo.

Sau đó, Văn Bách vào kinh dự kỳ thi mùa xuân, đỗ thám hoa – hạng ba kỳ điện thí.

Chàng văn tài xuất chúng, khi bái kiến long nhan đối đáp trôi chảy.

Thánh thượng hỏi chàng đến từ đâu, chàng đáp mình là người Giang Châu.

Bệ hạ thích thơ, chàng ngâm một bài vịnh cảnh Giang Châu.

Hoàng đế gật đầu khen ngợi:

"Bài thơ này khiến trẫm như đang đứng giữa Giang Châu, hai câu cuối lại càng thể hiện lòng lo nước thương dân."

"Đây là do khanh sáng tác?"

"Thần học chưa đến mức ấy. Bài ấy là do tiểu thúc thần sáng tác."

21

Thực sự đây là một việc làm vô cùng mạo hiểm.

Chỉ cần một chút sơ sẩy, sẽ dễ dàng hủy hoại cả tương lai.

Thế nhưng, Văn Bách vẫn làm vậy, chàng nói đây có thể là cơ hội duy nhất để cứu vãn tiểu thúc.

Chàng đã sớm hiểu rõ sở thích của bệ hạ, người yêu thích cảnh sắc quê hương và thơ ca, nên mới hành động như vậy.

May mắn thay, sau khi bệ hạ biết chuyện, liền hỏi Bộ Hình xem vụ án có tiến triển gì chưa.

Kể từ đó, tiến trình xét xử vụ án của tiểu thúc được đẩy nhanh, chỉ một tháng sau, mọi việc đã được làm rõ là một vụ vu oan, hãm hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phu-quan-ta-la-ke-khac-the/chuong-18-phu-quan-ta-la-ke-khac-the.html.]

Tiểu thúc vô tội, được thả tự do và còn được điều đến kinh thành.

Bệ hạ thỉnh thoảng lại gọi chàng đến cùng ngâm thơ làm văn.

Văn Bách được phong làm Hàn Lâm Học Sĩ, ngày thường giúp bệ hạ soạn thảo văn thư.

Dù chức vị không cao, nhưng nhờ có thời gian gần gũi bệ hạ, trong triều ai cũng kính trọng chàng.

Cả ta, người vợ xuất thân từ gia đình thợ săn, cũng nhận được không ít thiệp mời từ các phu nhân quý tộc ở kinh thành.

Những gia đình giàu có thường cư xử rất đàng hoàng, dù ta và họ cách biệt một trời một vực, nhưng chưa bao giờ có ai khinh thường xuất thân của ta.

Nhưng theo thời gian, khi Văn Bách thăng tiến, mà chúng tôi chỉ có một cô con gái, có người bắt đầu tìm cách qua mặt Văn Bách, thông qua ta để đưa thiếp thất cho chàng.

Ta không có con trai, từ chối nhiều lần, chẳng thể tránh khỏi những lời đàm tiếu.

Vào thời điểm quan trọng, chính mẹ ta đã ra mặt.

"Nếu không có A Ngọc, con trai ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Sau này cũng chính nhờ A Ngọc không rời không bỏ, mà con trai ta mới được bệ hạ trọng dụng."

"Chúng nó còn trẻ, chuyện con cái không gấp, dù không có con trai cũng chẳng sao, con trai các huynh đệ nó đều có, thiếu con cháu của nó, nhà họ Liễu cũng chẳng vì thế mà không có người nối dõi."

Sau vài lần từ chối, rốt cuộc chẳng ai còn dám đề cập đến chuyện đó nữa.

Cha tôi vốn không muốn cùng chúng tôi lên kinh, ông đã quen với cuộc sống ở Giang Châu.

Văn Bách đã thuyết phục ông:

"Giờ tiểu thúc và con đều ở kinh thành, có thể nhờ vào quan hệ của mình để giúp người tìm lại vợ con đã bị bán đi."

Chàng nói là làm, nhà họ Lưu không ngừng nỗ lực tìm kiếm.

Mười năm trôi qua, cha tôi mỗi ngày vui vẻ chơi đùa với Tiểu Du, giữa biển người mênh mông, dần dần không còn kỳ vọng tìm lại vợ con.

Thế nhưng, vào ngày rằm tháng Chạp năm ấy, Văn Bách dẫn về một phụ nhân.

Cô ấy trông đã ngoài ba mươi, tóc mai có dấu vết của thời gian.

Khi người nhìn thấy cha tôi, mắt cô đẫm lệ, nghẹn ngào gọi:

"Cha… cha…"

Cha tôi ngây người trong chốc lát, rồi ôm cô vào lòng, khóc nức nở:

"Con gái ta… con gái tốt của ta…"

Mẫu thân đã qua đời từ lâu, tỷ tỷ tôi trước đây đã được gia đình kế phụ hứa hôn, sinh được một đôi con.

Phu quân tỷ mất sớm, mẹ chồng hà khắc, tỷ nuôi hai đứa trẻ sống rất vất vả.

Tiểu thúc và Văn Bách đã tốn bao công sức mới tìm được tỷ.

Chúng tôi giải quyết xong mối quan hệ của tỷ với nhà chồng cũ, đưa tỷ và hai đứa trẻ đến kinh thành, cho chúng học hành tử tế.

Tỷ tỷ tôi cảm thấy rất ngượng ngùng:

"Như vậy sao được, chẳng bằng để các người phân công công việc cho ta, ta nhanh nhẹn lắm, làm gì cũng được."

Loading...