PHU QUÂN VÌ NGOẠI THẤT MÀ GIẢ CHẾT, TA TRỞ VỀ TRƯỚC TANG LỄ ĐỂ TRẢ MẠNG - 2

Cập nhật lúc: 2025-09-17 01:47:48
Lượt xem: 237

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3

 

Mọi quỳ lạy, mặt vẫn còn giọt lệ.

 

Hoàng thượng trông thấy, một lời, vội bước lên đỡ , thở dài bảo:

 

“Trẫm phu nhân si tình, nhưng cũng giữ . Tử Khiên là hùng Đại Chu.”

 

Ngài nhấc tay, thưởng vật tuôn như nước, cung nữ thái giám dâng vương phủ.

 

Thấy đôi mắt sưng đỏ và dung mạo bi thiết của , Hoàng thượng còn đủ, liền phất tay:

 

“Truyền chỉ: thăng Vệ Quận công quả phụ Triệu thị Nguyên Quân, từ Nhị phẩm Quận phu nhân lên Nhất phẩm Quốc phu nhân.”

 

Thăng quan, phát tài, c.h.ế.t chồng.

 

Tam hỉ của phụ nhân quyền quý, lĩnh trọn.

 

Ta suýt nén nổi khóe môi, đành lấy khăn chấm lệ, khấu tạ thánh ân.

 

Đỡ dậy , đến suýt cong lưng, nhờ Huyên Thảo đỡ.

 

Hoàng thượng tưởng thương tâm quá độ, khuyên:

 

“Quốc phu nhân, khuất, sống nên giữ gìn.”

 

Ta nghiêng , cúi đầu gật nhẹ, dáng như bi ai quá độ mà còn gắng gượng.

 

Mệnh phụ quan quyến đều ngấn lệ; đều là nữ nhân, ai chẳng hiểu khổ của thiếu phụ góa chồng.

 

Hoàng thượng cũng đến linh cữu, dâng hương cho Vệ Tử Khiên.

 

Ngài hùng” yên tĩnh trong quan, truyền trong phủ khởi linh.

 

Nắp quan đậy, thợ đóng đinh từng chiếc cộp cộp gỗ.

 

Vệ lão phu nhân mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ đến run.

 

Đoán chừng nhẹ.

 

Ánh mắt bà tự chủ về mấy lỗ thông khí nhỏ bên hông quan.

 

Ta cố ý phủ thêm một tấm liệm bố hoa mỹ lên nắp, che kín chỗ thoát khí.

 

Không đến mức c.h.ế.t ngạt, rốt cuộc bịt hẳn.

 

Khóe mắt thấy mặt bà trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa.

 

đưa tay vén liệm bố, dừng.

 

Cũng : Vệ Tử Khiên báo c.h.ế.t khi đốc quân dẹp loạn thích khách.

 

Nếu khiến Hoàng thượng sinh nghi, dính đến quốc gia đại sự, cả Vệ thị cũng toi.

 

Đợi Vệ Tử Khiên trong gian tối bưng mà tỉnh , gọi trời thấu, gọi đất linh, trốn nổi, còn nghẹt thở từng chút.

 

Với cái đồ chỉ giở trò ám, nhát gan như , e là đái quần.

 

Khoan , một chốc chơi c.h.ế.t luôn thì…

 

Làm quả phụ giàu như cũng kém thú.

 

4

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phu-quan-vi-ngoai-that-ma-gia-chet-ta-tro-ve-truoc-tang-le-de-tra-mang/2.html.]

Tang xong, cả kinh thành khen tình thâm với Vệ Quận công.

 

Gọi chung trinh bất nhị, tình thâm bất thọ; mấy sĩ tử thi phú ca tụng, còn trăm năm sẽ tấu xin Hoàng thượng lập bài vị Liệt nữ cho , ngất.

 

Rành rành đời lúc , còn bàn cổ hủ lạnh lùng – chồng c.h.ế.t mà còn đủ sức ngoài lo việc tang.

 

, phu quân ắt chẳng dừng.

 

Phú quý thông thiên, nỡ bỏ.

 

Đợi dăm ba tháng cơm canh đạm bạc hết mới lạ, tự nhiên giở trò hại .

 

Quả nhiên, một tháng rưỡi . Từ cung Thái hậu lĩnh về một đống ân thưởng phúng viếng, phủ thì bà già ngay ngắn , dẫn một đứa nhỏ đến quỳ mặt .

 

“Nguyên Quân , Vệ phủ thể vô tự. Vài hôm tìm trong tông phả, thấy đứa nhỏ cũng . Hay quá tự về đây, nó lớn, cũng dưỡng lão tống chung cho con.”

 

Bên đứa nhỏ còn ngoại thất Vệ Tử Khiên giấu nuôi – Đỗ Minh Nguyệt – cạnh.

 

“Đứa nhỏ còn bé, quen v.ú bồng bế, cho nàng theo cùng. Nguyên Quân, thấy việc nên, nên chọn ngày định xuống. Con chẳng trách bà già tự tiện chứ?”

 

Đời , Vệ Tử Khiên núp bóng lão phu nhân, đem nghiệt chủng với ngoại thất, quá tự danh .

 

Nghiệt chủng tư chất cao, nhờ thế Triệu gia mới lập thế tử; thừa lúc đề phòng, một bát thuốc độc cho bạo tử.

 

Vở , một đời trải, quen đến phát chán.

 

Thấy hai kẻ quỳ chiếu, thượng tọa suýt bật .

 

Trong kẽ xương là phấn khởi, chờ đóng cửa đánh chó, dạy dỗ nghiệt chủng thiên sinh và điều.

 

Ta mỉm , liếc qua Vệ Trường Tuấn và Đỗ Minh Nguyệt, đè sát ý xuống, dịu giọng đáp:

 

“Sao trách , mẫu . Ta đợi ngày , lâu lắm .”

 

5

 

Vệ lão phu nhân , nhăn cả mặt, giục Vệ Trường Tuấn đổi xưng hô, hành lễ:

 

“Nguyên Quân hiểu chuyện là . Hài tử, đừng ngây . Chủ mẫu ưng, còn mau dập đầu nhận . Từ nay con chính là đích trưởng tử Vệ phủ.”

 

Ta lạnh mắt Vệ Trường Tuấn dập đầu ba cái vang rền, mới thản nhiên :

 

“Đầu thể dập. ‘đích trưởng tử’ , e nhận nổi…”

 

Vệ lão phu nhân đổi sắc, giọng ẩn giận, gặng hỏi:

 

“Ý con là ? Đầu cũng dập , còn định nuốt lời ư?”

 

Ta lắc đầu, mỉm dậy, từ đống ân thưởng trong cung rút tấu thư gấm khay đầu, tuyên :

 

“Phụng mệnh Trời, Hoàng Thái hậu chiếu: Vệ thị bàng chi là Vệ Cảnh Đồng, vì dòng dõi ngay thẳng, siêng cần nổi tiếng, xin đưa về nối dõi gối Quốc phu nhân Triệu thị để thừa long ân.”

 

Vệ lão phu nhân quỳ lạy, qua loa xong chiếu, liền bật dậy, trừng mắt hỏi:

 

“Đây là… chiếu Thái hậu? Đã chỉ định quá tự? Việc lớn , con sớm với !”

 

“Bà quên . Dạo mỗi cầu kiến, bà sai a hồi bẩm là bận việc. Ta cũng dám nhiều từ chối Thái hậu.”

 

Thời gian , bà cùng Vệ Tử Khiên – Đỗ Minh Nguyệt bận mưu tính nhét nghiệt chủng, còn bày sẵn bối cảnh; bận đến xoay kịp. Đâu rảnh gặp .

 

Bà bận nhét nghiệt chủng, bận chọn mới – trở ngại.

 

“Dù việc, chuyện thế cũng nên hỏi chồng. Trẻ ngoài cửa rốt cuộc rõ gốc rễ. Con còn coi !”

 

Loading...