“Bà ơi, đứa tổ phụ cũng từng quan. Đều là huyết mạch Vệ thị, chỉ là gia đạo sa sút, nhưng cũng tranh khí. Tuổi còn trẻ, ngay đến Thái hậu cũng khen học vấn tệ, nổi bật giữa đồng lứa. Đặc biệt quá tự về Vệ phủ.”
“Nếu bà thực ý, xin tự cung tâu Thái hậu? Trưởng bối , con dâu dám xen. Huyên Thảo, mau chuẩn kiệu! Lão phu nhân cung yết kiến Thái hậu, nhanh!”
Con trai bà thành “ chết”, còn lấy phận chồng mà đè , nực . Vệ Tử Khiên Quận công thế nào, trong lòng bà chẳng rõ?
Bưng bát ăn cơm, đặt bát chửi . Mẹ con bạch nhãn lang hèn nhát.
Nghe đến Thái hậu, bà xẹp ngay; cái nhà cậy cha Vệ Tử Khiên lấy đỡ đao cho Tiên đế mà ấm phong, chứ thực tích. Huống nữa Thái hậu xuất Triệu thị, chẳng tự tìm c.h.ế.t .
“Nguyên Quân, Nguyên Quân, bà ý đó, ý Thái hậu ắt là . Chỉ là đứa nhỏ đến đây, tiện đuổi về…”
“Hay là cùng thu cả hai, chọn đứa nổi trội lập thế tử?”
6
Mắt lóe sáng – chờ đúng câu .
“Cũng . Có điều chiếu Thái hậu ở , tôn ti khác. Không nên để đứa nhỏ vô danh vô phận mà ở Vệ phủ. Vệ Trường Tuấn thì tạm thu nghĩa tử. Ngày học hành khá, cũng ký danh , xưng đích tử. Việc lập thế tử vội. Còn nhỏ, xem mầm bàn.”
Bên cạnh, Đỗ Minh Nguyệt hoảng hốt, ngẩng đầu kêu:
“Nghĩa tử? Thành Tuấn thể nghĩa tử? Nghĩa tử coi trọng, Thành Tuấn…”
Bốp!
Ta giơ tay, tát gọn.
“Nhà chủ , đến lượt một ả v.ú chen mồm! Học quy củ kiểu gì ? Đồ gì!”
Từ khi bám Vệ Tử Khiên, Đỗ Minh Nguyệt xúng xính vàng ngọc. Lần chẳng vì Vệ Trường Tuấn thế tử, nàng há chịu phủ nô tỳ v.ú nuôi.
Gương mặt kiều diễm tát sưng vù, chịu nhục nổi, còn cãi; Vệ lão phu nhân liếc một cái, bèn im re, ngoan ngoãn quỳ .
“Ta… chỉ là quá lo cho Thành Tuấn thiếu gia. Nên nóng ruột, xin chủ mẫu bớt giận.”
Bốp!
Ta trở tay thêm một tát.
“Còn dám xưng hô ngang ngửa với chủ mẫu! Ngươi chỉ là đồ tỳ tiện, học quy củ kiểu gì, !”
Bị tát đến chảy nước mắt, nuốt hận bụng, ôm má, lời ngắc ngứ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phu-quan-vi-ngoai-that-ma-gia-chet-ta-tro-ve-truoc-tang-le-de-tra-mang/3.html.]
“Nô tỳ chỉ là quá lo cho Thành Tuấn thiếu gia. Nên nóng vội, xin chủ mẫu bớt giận.”
Ta nhướng mày, sảng khoái.
Ngày tháng còn dài, trị ả cần vội. Đợi Quốc Tử Giám, trái ngọt còn ở phía .
“Thôi . Nể là đầu phạm quy, rõ quy củ Vệ phủ, chấp. Trước hết ngươi tới chỗ Triệu mụ mụ học một tháng quy củ hãy viện hầu hạ Thành Tuấn thiếu gia.”
7
Phu tử ở Quốc Tử Giám đều là các lão nho của Hàn Lâm viện đang nhàn tản ở nhà, học phong nghiêm cẩn, đối với học trò môn càng khỏi .
Quan trọng nhất là, Quốc Tử Giám tôn ti phân minh. Một bên là đích tử Thái hậu ban chiếu, phẩm hạnh kiêm ưu; một bên là nghĩa tử tầm thường do bà chồng kéo . Con cháu nhà quyền quý giỏi nhất là kết bè, bợ kẻ cao, giẫm kẻ thấp, lạnh mắt cô lập.
Vệ Thành Tuấn tư chất thường thường, học vấn bình bình, võ học càng chỉ nghịch ngợm phá phách, nuôi ngoài phủ thì càng chẳng quy củ.
Ngày để dựng nổi bùn nhão lên vách, cũng tốn ít sức: ở trong thì ngày ngày đốc thúc học hành, ở ngoài thì cho đủ thể diện của thừa kế Vệ phủ. Tiếc rằng thằng bé phản nghịch nặng, còn giống hệt nó, giấu một bụng âm hiểm thù dai.
Đời , khổ sở đỡ lên thế tử, nghĩ bụng ngày tháng nhẫn nhục cũng đến lúc nở mày nở mặt, ắt sẽ hiểu nỗi chẳng dễ của – chủ mẫu gánh nặng vai cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Kết quả, mang một bát “an thần thang” đến, uống bạo tử.
“Ngươi những năm sống ? Ta một đêm ngủ yên, mười đầu ngón tay đầy chai vì luyện chữ cầm bút. Ngươi từng để tâm nửa phần? Chỉ lơi một chút là thước giới chực sẵn. Quả nhiên nuôi bằng đẻ, sẽ đối đãi như thế!”
“ nay thế tử, ngươi thể xem là quân cờ để củng cố quyền thế nữa! Chủ mẫu, uống , uống xong thì c.h.ế.t cho đàng hoàng!”
Thầy nghiêm, bạn cô lập, cố tình bản ngươi chẳng chi.
Quân cờ ư?
Vệ Thành Tuấn, đời , ngay cả tư cách quân cờ, ngươi cũng .
8
Những ngày đủ bộ dạng cưng chiều con: mặc , gì cho nấy, miễn vui là . Ham chơi, gây họa thì bao che dọn dẹp, dỗ cho gọi một tiếng “mẫu ” ngọt xớt trơn tru.
Quả nhiên, bảng định khóa đầu tháng ở Quốc Tử Giám dán , thành tích của Vệ Thành Tuấn đội sổ, còn Vệ Cảnh Đồng thì tên treo vững trong ba hạng đầu.
Bà lão phu nhân tức đến run, gọi gấp Vệ Thành Tuấn đến tra hỏi. Ta là chủ mẫu, tự nhiên một bên.
“Thành Tuấn, chuyện gì thế? Bài vở mà thi đội sổ!”
Lão phu nhân thượng tọa giận đến phát run. Nếu học chẳng gì, càng lý do khiến bảo bối tôn tử của bà đường đường chính chính thế tử.
“Họ đều từ nhỏ Quốc Tử Giám học, con thì ngày nuôi trong dân gian, đều mấy tú tài nghèo dạy. Thế … tự nhiên là chẳng bằng họ. Lão phu nhân, tôn nhi ấm ức.”