Khi tiến Võ Anh Điện, Bệ Hạ đang chắp tay một bức họa.
Nội thị một bên thông báo xong, cũng hề đầu một cái.
Chỉ khi sắp hành lễ, tùy ý vẫy tay, một câu: “Lại đây.”
Ta đến bức họa, cảnh sông núi trùng điệp đập mắt.
Điều khiến kinh ngạc tài vẽ mà là lời đề từ bên cạnh.
[Vì trời đất lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh nhân nối tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình.]
Nét chữ tựa như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực, ẩn chứa một luồng sức mạnh hùng vĩ.
Chữ ký là “Đường Uyển”.
Anan
Khí phách hùng vĩ và sâu xa như , khiến chấn động .
Viền mắt chua xót, ướt đẫm lệ quang.
Ta tự xưng xuất từ gia đình thanh quý, ba tuổi đầu gối tổ phụ sách hiểu lý lẽ. Thế nhưng kém xa Đường Uyển phóng khoáng thông tuệ.
Hoàng đế khẽ , hỏi : “Muội từng hối hận khi năm đó chọn Trần Ngạn Lễ ?”
Ta cúi đầu .
Đương kim thánh thượng là tử tổ phụ xem trọng nhất.
Những năm cuối đời tiên đế sủng ái ấu tử, nhiều ý phế truất Thái tử để lập trữ quân khác.
Là tổ phụ hết đến khác khuyên can ngăn cản, lúc nguy cấp nhất, thậm chí lấy cái c.h.ế.t để ép buộc.
Thái hậu cảm kích sự bảo vệ của tổ phụ, thường xuyên triệu cung bầu bạn.
Có thể và Thái tử năm đó, tức Bệ hạ bây giờ là cùng lớn lên.
Chỉ là lớn hơn vài tuổi, khi cập kê, lập hậu sắc phong phi tần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phu-quan-yeu-nu-phap-y-xuyen-khong/chuong-7.html.]
Do đó năm xưa tổ phụ nhiều cự tuyệt đề nghị của Thái hậu nhập cung phi.
Giờ đây hỏi hối hận .
Quả thực hối hận vì năm đó vội vàng tin tưởng Trần Ngạn Lễ nhưng hối hận khi từ chối nhập cung.
Hoàng đế cũng giận. Người về phía bức họa, tùy ý :
“Trẫm xem qua văn bản khám nghiệm của pháp y , quả thật chút bản lĩnh.”
“Cũng xứng với Trần khanh.”
Người nhướng mày : “Tiểu Minh Châu đích chọn phu quân, cũng chỉ đến thế mà thôi. Có cần trưởng giúp chủ ?”
Tiếng “ trưởng” khiến chút cảm động.
Năm đó khi vội vàng thành , tự thấy hổ thẹn với Thái hậu và Bệ hạ, trừ những buổi cung yến buộc tham dự, từng chủ động tiến cung thỉnh an.
Thế nhưng cách biệt nhiều năm, Bệ hạ vẫn nhớ tình xưa nghĩa cũ, nguyện ý che chở cho .
Từ trong tay áo lấy kim bài miễn tử mà năm đó tiên đế ban tặng cho tổ phụ , đưa qua: “Ta dùng vật , đổi lấy ý chỉ hòa ly của Bệ hạ.”
Hoàng đế chậm rãi thu nụ , khẽ thở dài, nâng tay lên xoa đầu như thuở nhỏ: “Rốt cuộc thì Chưởng Thượng Minh Châu lão sư yêu thương nhất vẫn chịu ủy khuất lớn lao.”
Mũi cay xè, nước mắt lăn dài má.
Hoàng đế hận sắt thành thép mà gõ đầu : “Thật vô dụng, trẫm phong Vĩnh An Quận Chúa là ỷ thế h.i.ế.p . Ai dạy đem khổ sở nuốt bụng thế?”
“Tổ phụ là văn đàn lĩnh tụ, môn sinh khắp thiên hạ, phụ là địa phương đại viên, tiến thêm một bước nữa chính là phong tước bái tướng, bao nhiêu thế lực thể mượn mà? Sao sống thành bộ dạng vô dụng như thế?”
Người tức giận chọc cái đầu cúi thấp của : “Đến bình phong mà đợi, lát nữa trẫm sẽ đòi công đạo cho .”
Người khẽ lẩm bẩm một câu: “Một pháp y bé nhỏ cũng dám đạo nhái .”
Khi thấy mà sang, chán ghét phất tay, ý bảo mau núp .
Ta ở bình phong uống hai chén , lòng cũng bình tĩnh .