PHU THÊ PHẢN DIỆN NHẬN NUÔI NAM CHÍNH CHÍNH ĐẠO - Chương 4.
Cập nhật lúc: 2025-07-23 13:47:43
Lượt xem: 173
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đã mười năm , cuối cùng nó cũng hỏi câu đó.
Đáng tiếc là... chúng thực sự .
Kiếp , nó trở thành tử của võ lâm minh chủ, sư phụ chống lưng, ngừng điều tra hung thủ.
Ban đầu tin đồn là do bọn - sơn tặc ở Hắc Sơn Trại - tay, vì sơn tặc thích nhất là cướp bóc mà.
Thế là cô cô nó kéo quân tiêu diệt Hắc Sơn Trại, khiến bọn tan nhà nát cửa.
một cái Hắc Sơn Trại yếu đuối như thế, rõ ràng thể g.i.ế.c nổi môn chủ Kiếm Môn.
Vậy nên , hung thủ là kiếm si Tưởng Nhận, vì xin kiếm nên oán hận mà tay.
Lục Thiên Hành mất mười lăm năm tìm kiếm Tưởng Nhận, cuối cùng phát hiện y sớm mất hết võ công, căn bản chẳng cần đến kiếm nữa, càng lý do g.i.ế.c .
Thế là đồn, hung thủ là giáo chủ Ma giáo.
Lục Thiên Hành lập tức sang nhằm Ma giáo, một đường tàn sát tới tận tổng đàn.
Ta và Đồ Lão Lục chính là hai tên thí nhỏ bé nó đ.â.m c.h.ế.t con đường báo thù.
Tốt thí c.h.ế.t quá sớm, đương nhiên thể rốt cuộc giáo chủ Ma giáo kẻ thù g.i.ế.c cha nó .
Ta hỏi nó: “Chúng cứu con đúng lúc như thế, con từng nghi ngờ Hắc Sơn Trại ?”
Nó đáp: “Ban đầu cũng nghi ngờ, nhưng mà…”
Nó ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn thật: “Không con xem thường trong trại, nhưng với bản lĩnh của thì…”
Nó hết, hiểu.
Ta giận điên lên: “Vậy chẳng là đang xem thường bọn ! Cướp mười thì bọn cũng hai thành công đó nhé!”
Lục Thiên Hành bật : “Con thể giúp thành công nhiều hơn.”
Nó suông.
Nó thật sự giúp mấy vị đương gia trong trại lập kế hoạch cướp bóc chu tỉ mỉ.
Ai dụ dỗ Vương Đại Hổ ngoài, ai trộn nhà Vương Đại Hổ công, ai thám thính vẽ bản đồ địa hình nhà họ Vương, ai canh chừng, ai tay, mang vũ khí gì, dùng ám hiệu ...
Chưa bao giờ Hắc Sơn Trại đánh cướp gọn gàng như thế.
Sau khi xuống núi, nó hề mặt, chỉ âm thầm điều binh khiển tướng, cướp sạch nhà họ Vương.
Đồ Lão Lục c.h.é.m hai đao g.i.ế.c c.h.ế.t tên ác bá cát cứ một vùng - Vương Đại Hổ.
Ta thậm chí còn xông lên bổ thêm hai đao nữa.
Chính tên khốn năm xưa là đề xuất lấy để gán nợ.
Khi đó yếu đuối, gì nổi gã.
Giờ vẫn yếu, nhưng bộ não siêu cấp - Lục Thiên Hành!
Ha ha ha, ánh sáng chính đạo cuối cùng cũng chúng lôi xuống nước !
Hôm trở về vụ cướp, Hắc Sơn Trại náo nhiệt vô cùng.
Có tiền , mua lương thực với thuốc men, nơi an cư mới chắc chắn sẽ xây thôi.
Đám sơn tặc mới nhập bọn ít học vấn, năng lực, thể giúp đỡ, còn tôn trọng chúng .
Người lớn ai nấy đều uống rượu.
Rượu rẻ dễ say, hầu hết đều ngà ngà.
Ta loạng choạng chân nọ đá chân tìm Lục Thiên Hành: “Đồ Thập Lượng? Con ngoan, đại công thần, con chạy mất ?”
Nó đến đỡ : “Con đây.”
“Con trai của , quà tặng… ợ… tặng con! Xem nè! Kiếm! Dùng chùy sắt của rèn đó, sắc bén bóng loáng! Hê hê, ngầu !”
“Thiền Nương, ngốc ? Chùy sắt mất , đánh bằng gì?”
“Ta gẩy bàn tính! Chính con đấy thôi, phụ nữ , cũng là bản lĩnh!”
Lục Thiên Hành cõng đang say mèm về căn lều dựng tạm, kéo Bàn Nha đầu đang đấu rượu với đám đàn ông về. Ngay cả Đồ Lão Lục đang khoác lác với mấy tên sơn tặc mới cũng nó lôi về luôn.
“Cha, , , con .”
Nó nghiêm túc như , mà ba chúng đều đang say bí tỉ, mồm năm miệng mười năng linh tinh: “Đồ Thập Lượng, con trai của , công thần vĩ đại, hê hê!”
“Dám coi thường bổn cô nương? Ta là sẽ trở thành yêu nữ Ma giáo đó!”
“Bàn Nha, con ngốc , con cửa Ma giáo mở hướng nào ? Mai dẫn con ! Ta quan hệ đó đấy!”
Lục Thiên Hành dở dở : “...Tóm , con an bài chu cuộc sống cho . Hắc Sơn Trại sẽ lên thôi. Con mang thù sâu như biển, thể báo, chỉ là liên lụy . Bảo trọng.”
Nó quỳ lạy từ biệt, chỉ lặng lẽ đắp mấy bộ áo mới may xong cho từng .
Hôm tỉnh rượu, thấy gối một bức thư từ biệt.
Từ đó, Đồ Thập Lượng của Hắc Sơn Trại biến mất.
Giang hồ từ đây xuất hiện một kiếm khách độc hành, dùng thanh kiếm mang tên “Thiết Chùy Kiếm”.
Nghe nó là huyết mạch duy nhất còn sót của nhà họ Kiếm Môn Lục gia.
Cũng bảo rằng, truyền thuyết “Độc Nhất Hữu Nhị” tái hiện nhân gian, trong tay Lục Thiên Hành.
Lục Thiên Hành rời một cách thảnh thơi, nhưng thì khổ .
Cả trại đều đang tìm nó, chỉ còn cách dối hết đến khác: Nó ngoài hành tẩu giang hồ .
Bàn Nha đầu ầm lên: “Mẹ ơi, ca ca con ?! Có Ma giáo bắt ? Mình nên cứu ?!”
Ta bực phát điên: “Đã bảo là ca ca của con tới tuổi nổi loạn, bỏ nhà bụi thôi, liên quan gì tới Ma giáo?! Ma giáo cách Hắc Sơn Trại mấy ngàn dặm lận đó! Đừng tưởng mưu đồ nho nhỏ của con nha! Ngoan ngoãn ở yên trong trại cho , hết!”
Bàn Nha đầu phiền cha nó: “Cha, chẳng cha quen đó ? Giới thiệu con Ma giáo ?”
Đồ Lão Lục gượng: “À ha ha… thật Ma giáo cũng xa, là đừng nữa hén?”
Con bé mười bốn tuổi , bắt đầu ngoài khám phá thế giới.
Sợ nó cũng bỏ trốn như ca ca nó, đành hứa: “Chờ xây trại xong, cả nhà sẽ cùng xuống núi với con.”
Lục Thiên Hành quả nhiên thất hứa.
Số tiền cướp từ Vương Đại Hổ đủ để chúng xây dựng sơn trại.
Vụ cướp lớn như thế, hiểu quan phủ mãi vẫn tìm thủ phạm, tức là bọn .
Ngược , Hắc Sơn Trại nhờ trận mà nổi danh, chút tiếng tăm giang hồ.
Người đồn là chúng cướp của giàu, chia cho nghèo, tay tàn độc, là bá chủ địa phương.
Chỉ là… “Đông Lâm Ác Phỉ” gì đó chối tai quá!
Trong trại là dân lành dồn đến bước đường cùng thôi mà!
Dù thì, từ nay còn ai dám gây sự với chúng nữa.
Miễn là gặp thiên tai, nhờ nông và săn b.ắ.n phụ thêm, chúng cũng thể sống qua ngày.
Hắc Sơn Trại tránh kết cục diệt sạch.
Tướng quân phu nhân lạnh lùng , cuối cùng cũng vì thương cháu mà nương tay với chúng .
Ba năm , chúng nhà mới.
Nhà mới lớn, xây mấy gian phòng.
Không còn cảnh bốn chen chúc một phòng, và chồng vui vẻ chút cũng cần đợi con cái vắng nữa.
Ta và Bàn Nha tắm cũng đuổi hai đàn ông ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phu-the-phan-dien-nhan-nuoi-nam-chinh-chinh-dao/chuong-4.html.]
Chờ Đồ Thập Lượng trở về, cũng sẽ phòng riêng cho nó.
Nghe Lục Thiên Hành sớm tìm kiếm si Tưởng Nhận - nghi là hung thủ, và xác nhận y là kẻ thù diệt môn.
Một nữa, nó điều tra đến Ma Giáo.
Chỉ là , cả nhà đến mức biến thành đá lót đường cho Ma giáo.
Ta chọn một thư sinh thật thà trong đám sơn tặc mới tới quản lý sổ sách, cả nhà ba xuống núi.
Con gái nhất quyết yêu nữ Ma giáo, thì đến lúc cho nó thấy giang hồ hiểm ác !
mà...
“Đồ Thanh Dương! Con dọa chạy tám thiếu hiệp đấy! Con gì hả!!! Người chỉ hỏi tên con thôi mà!!”
Bàn Nha đầu bĩu môi đầy khó chịu: “Ca ca , ai tuấn tú bằng thì đều là đầu heo. Giang hồ đúng là quỷ ám , chẳng tên đàn ông nào hồn!”
Chủ quán xong ha hả:
“Giang hồ thiếu gì nhân tài trẻ tuổi xuất chúng. Như quan môn tử của minh chủ võ lâm chẳng là một nhân tài kiệt xuất ? Nghe tháng Võ Lâm Minh sẽ tổ chức đại hội ở Nguyệt Sơn, bàn chuyện diệt trừ Ma giáo. Rất nhiều nữ hiệp tới xem náo nhiệt đó.”
Ta chột , liếc mắt Đồ Lão Lục, hỏi: “Không vị tử đó tên gì ?”
“Lục Thiên Hành, Lục thiếu hiệp đó! Võ nghệ cao cường, khôi ngô tuấn tú, hiện đang là nhân tài triển vọng nhất của giang hồ bây giờ. Có điều tên thanh kiếm của … khó c.h.ế.t .”
Chúng lãng phí mười năm, Lục Thiên Hành rốt cuộc vẫn trở thành tử của minh chủ võ lâm.
Bàn Nha đầu lập tức hưng phấn: “Khôi ngô tuấn tú?”
Chủ quán gật đầu: “Đẹp như Phan An.”
Bàn Nha đầu vỗ tay cái bốp: “Mẹ ơi! Con quyết định , rể con nhất định giành lấy!”
Ơ? Không… con chơi kịch bản l.o.ạ.n l.u.â.n đấy ?
Nhà trò đó nha con!
Nguyệt Sơn xa, ngựa thì mất hai tháng, đến nơi thì đại hội cũng hết .
ngựa thì đắt, nhà tiền.
Bàn Nha đầu ở đầu phố, nở nụ đoan trang nhất, vẫy tay chặn xe: “Có vị hảo hữu nào Nguyệt Sơn ạ? Không thể cho chúng nhờ một chuyến ?”
Đồ Lão Lục cau mày: “Cướp đại một cái cho xong, bày đặt gì?”
Bàn Nha đầu liếc ông một cái: “Cha xí lùi xa chút, đừng cản con thi triển mỹ nhân kế!”
“Con á? Mỹ nhân kế? Ai mù dữ ?”
Chưa xong, đoàn xe sang trọng phía liền dừng .
Rèm xe vén lên, một mỹ nhân thanh tú cúi mỉm : “Ta đang đường trở về Nguyệt Sơn, nếu các vị ngại, mời lên xe cùng.”
Mắt Bàn Nha đầu sáng rực: “Wow! Mỹ nữ! Bọn đương nh—”
Ta kéo giật con bé , từ chối ngay tắp lự: “Đa tạ cô nương, bọn còn thêm mấy ngày .”
Bàn Nha đầu tức tối: “...Được xe thì tội gì ?”
Bởi vì giai nhân đang năng nhỏ nhẹ mắt chính là Mạnh Sương Sương, tài nữ một võ lâm kiếp chút lưu tình dẫn đ.â.m c.h.ế.t con yêu nữ Ma Giáo là con đó!!!
Là tiểu sư ánh sáng chính đạo Lục Thiên Hành đích nuôi nấng!
Là mỹ nhân lạnh lùng khắc từ cùng một khuôn với Lục Thiên Hành!
Gặp của Ma giáo là g.i.ế.c ngay nương tay!
Kiếp Lục Thiên Hành dồn hết tâm tư dạy dỗ con, ai Mạnh Sương Sương hiện tại là thiện ác?
Nghe đồn Lục Thiên Hành sẽ công bố bí bảo nhà họ Lục - Độc Nhất Hữu Nhị - tại đại hội võ lâm.
Không ít cao thủ giang hồ rục rịch kéo đến.
Ngay cả Mạnh Sương Sương cũng vội vã về, e rằng bảo vật của Kiếm Môn khiến thèm thuồng.
Mạnh Sương Sương rời , Bàn Nha đầu nhắm đến một cỗ xe khác.
Hình như là thiếu trang chủ Tần Tử Hạc của Thanh Vũ Trang.
Ánh mắt đối phương trong sáng, nhiệt tình.
Bàn Nha đầu khuôn mặt tuấn tú , suýt nữa leo ngay lên xe.
Ai ngờ phía hô lớn: “Chạy mau! Ma giáo đến !”
Bàn Nha đầu lập tức rút chân , hớn hở la lên: “Cha! Mẹ! Cơ hội nhập giáo đến kìa!”
Tần Tử Hạc nhảy xuống xe, chắn mặt con bé: “Cô nương đừng sợ, tại hạ ở đây, nhất định để bọn ác nhân hại các vị!”
Người khác thì chạy tán loạn, riêng Bàn Nha đầu đẩy y , ngược dòng mà tiến tới, hào hứng hỏi: “Ê! Các đại ca Ma giáo ơi! Tuyển ?!”
Tần Tử Hạc: “???”
Ma giáo tiểu đầu lĩnh: “???”
Tên đó : “Con nhãi vắt mũi sạch ở ? Không chịu yên phận lấy chồng, còn Ma giáo? Ngươi gì? Giết phóng hỏa quyến rũ đàn ông? Ha ha ha…”
Họ còn dứt, : Xong đời .
Quả nhiên, sắc mặt Bàn Nha đầu đổi, rút ná bên hông , búng nhẹ một phát, từng viên đá nhỏ cắm trúng giữa mi tâm.
Chỉ chốc lát, mấy tên cầm đầu Ma giáo lăn dài đất, đám còn mới sợ hãi lùi , chuẩn phản công.
Bàn Nha đầu cất ná, rút từ thắt lưng hai đoạn thương ghép , xoay một vòng, sát khí tỏa rợn .
“Cứ tưởng Ma giáo kỳ thị giới tính. Gọi các ngươi một tiếng đại ca, các ngươi tưởng quyền chỉ chỉ tro trỏ với bổn cô nương ?”
Ngày hôm đó, tại ngã ba đường lên Nguyệt Sơn, một cô gái oai phong, phiên múa đao, b.ắ.n ná, vung thương,... một diệt sạch tiểu đội của Ma giáo.
Không ai nàng học võ từ .
Chiêu thức thì vẻ bình thường, nhưng rơi tay nàng thì , mạnh.
Nhanh, chuẩn, hiểm, còn lực vô cùng.
Người qua đường chạy trốn cũng xem nàng đánh .
Cạnh đó, một cặp vợ chồng trẻ nâng áo thu tiền thưởng từ dân đang vây xem:
“À đúng , đó là con gái bọn đó, các vị đại gia ngang qua cho xin chút tiền thưởng ạ~”
“Phải , còn thành . Thiếp canh? Nhận nhận nhận, để lát nữa con bé về chọn!”
“Chở bọn Nguyệt Sơn á? Ôi trời, khách sáo quá . Kết giao bằng hữu? Được . Đã là bằng hữu, ngươi sẽ định xem miễn phí đúng ?”
“Con gái bọn giúp dân trừ hại mà? Các ngươi cũng nên tặng chút tiền bảo kê chứ đúng ?”
Lúc Bàn Nha hả giận xong, và Đồ Lão Lục gom hai túi bạc lớn.
“Trời đất, tiền bảo kê nhiều dữ ?”
Bàn Nha đầu xoa xoa mấy thỏi bạc, vui vẻ : “Ca ca con đúng ghê. Yêu nữ Ma giáo kiếm tiền như bảo tiêu!”
Ai ngờ con bé bỏ tà quy chính, chỉ cần vài câu xóc họng từ kẻ miệng tiện, cộng thêm… hai túi tiền thưởng.
là xã hội mới dạy nên .
Lý tưởng xa vời, bằng bạc trắng trong tay.