PHÚC BẢO CỦA CẢ NHÀ TÔI - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:54:43
Lượt xem: 153
Văn án:
Nhà sinh một “Phúc Bảo”.
Trên thì thể thông thần, thì thể chữa bệnh.
Mẹ cảm bảy ngày, đến ngày thứ tám thì khỏi hẳn.
Chị dâu đau bụng năm ngày, tới ngày thứ sáu hết đau.
Ngay cả thất nghiệp cũng vì ngã một cái, đập đầu “Phúc Bảo” mà kiếm việc bảo vệ.
Thế nhưng khi đứa cháu béo ú tròn vo như quả bóng, nhịn mà bật :
“Cười c.h.ế.t mất, béo đến mức sắp thành lốp Michelin còn gọi nó là Phúc Bảo nữa .”
…
Chương 1
“Bỏ tay ! Ai cho mày đụng Phúc Bảo hả!!”
“Lỡ mất phúc khí, mày đừng hòng sống yên!”
Chị dâu Trương Lan cau mày, trừng mắt , giật lấy đứa cháu béo tròn như quả bóng trong tay , bế ngoài.
Vừa đến phòng khách, liền nhỏ giọng bàn tán.
Nghe thấy, mặt chị dâu lập tức sa sầm.
“Béo á?”
“Đại sư từng , đây đều là phúc khí của nhà .”
“Phúc khí càng nhiều thì thịt càng nhiều.”
“Các đừng tin, chỉ cần Phúc Bảo ở đây, yêu ma quỷ quái nào cũng chẳng dám bén mảng đến nhà . Các xem, ngay cả việc của A Chí cũng là nhờ phúc khí của Phúc Bảo mà đấy.”
“Đấy chỉ là chuyện nhỏ thôi. còn đặc biệt mời đại sư tính , Phúc Bảo nhà nhất định là mệnh Trạng nguyên!”
“Các hâm mộ cũng hâm mộ nổi !”
……
Nhìn khung cảnh quen thuộc và gương mặt đắc ý của chị dâu, còn như kiếp bốc đồng phản bác nữa, mà chỉ lặng lẽ sang một bên.
Thấy ai dám thêm gì, chị dâu càng đắc ý, miếng thịt đưa đến miệng con càng ngày càng lớn.
Nhìn chị dâu khoe khoang nựng con, trong lòng bật :
Cười c.h.ế.t mất, béo đến mức sắp thành lốp Michelin còn gọi nó là Phúc Bảo nữa .
trọng sinh.
Kiếp , năm cháu trai ba tuổi, đặc biệt xin nghỉ để về dự sinh nhật nó.
khi hai năm gặp, thấy, sững tại chỗ.
Nhà ai đứa trẻ ba tuổi mà nặng gần tới 50 ký chứ?
hai mươi ba tuổi, trưởng thành, cũng chỉ hơn 50 ký thôi.
Nhìn đứa nhỏ béo tròn như quả cầu, lập tức nhận gì đó .
Khi đề nghị đưa nó bệnh viện kiểm tra, chị dâu liền tỏ thái độ khó chịu.
Vì lo cho sức khỏe của cháu, tra đủ loại tư liệu và ví dụ mạng, cuối cùng cũng thuyết phục chị chịu khám.
Sau nhiều kiểm tra, bác sĩ kết luận nguyên nhân là do rối loạn hệ vi sinh đường ruột, dẫn đến béo phì cực độ.
Hiện tại, nó mắc gan nhiễm mỡ, mỡ m.á.u cao, còn insulin vượt hơn 170.
Cổ đen kịt là dấu hiệu kháng insulin, nếu điều trị sớm, e rằng kịp trưởng thành mang đủ thứ bệnh già, thậm chí thể vĩnh viễn dậy .
Sau đó, nhờ ăn uống khoa học và kiểm soát cân nặng, năm năm , nó mới trở như bình thường.
Thế nhưng, trí thông minh di truyền từ bố , học ba vẫn trượt đại học.
Chị dâu liền đổ hết tội lên đầu :
“Phúc Bảo nhà vốn là mệnh Trạng nguyên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phuc-bao-cua-ca-nha-toi/chuong-1.html.]
“Nếu tại con tiện nhân nhiều chuyện như mày phá hỏng phúc khí của nó, thì nó chẳng thi nổi cái trường cao đẳng!”
“Ôi, Phúc Bảo đáng thương của ơi!!!”
Những lời từng khiến nghi ngờ bản , thật sự sai?
còn kịp giải thích, đứa cháu cực đoan cầm d.a.o đ.â.m thẳng , cho đến khi trút thở cuối cùng cũng dừng tay.
Mà và chỉ đó, lạnh lùng c.h.ế.t.
Nghĩ đến đây, dậy, cầm túi xách, bước khỏi cửa.
Khi về, tiệc sinh nhật kết thúc.
Anh và chị dâu bế Phúc Bảo ngủ, trong phòng khách chỉ còn và một bãi lộn xộn đầy đồ ăn thừa.
Vừa thấy bước , trong mắt là vẻ khó chịu:
“Lại trốn lười biếng hả?”
“Sớm thế thì hồi đó chẳng thèm sinh mày . Đến lúc cần giúp đỡ thì chỉ trốn, hôm nay bận thế nào ? Tao bảo mày về là để giúp một tay, chứ để cung phụng mày như tổ tông! Không điều chút nào, tao xem ai thèm cưới mày!”
im lặng .
Thấy chẳng phản ứng, liếc dài một cái:
“Quà cho Phúc Bảo ?”
Nghe , lấy từ trong túi một chiếc hộp đỏ.
Còn kịp mở, giật lấy.
Khi thấy thứ bên trong, mắt bà lập tức sáng rực.
Cười toe toét, bà lấy chiếc khóa vàng trong hộp , lật qua lật ngắm nghía.
Tiếng động đ.á.n.h thức chị dâu. Cô vội bước , vui mừng giật lấy chiếc khóa vàng từ tay .
Rất nhanh, cũng bế Phúc Bảo , thở hổn hển vì đứa nhỏ nặng như cục đá.
Khi chiếc khóa vàng đeo lên cổ Phúc Bảo, chị dâu vẫn thấy hài lòng. Cô liếc từ xuống :
“Chỉ mua mỗi cái khóa vàng ? Không mua thêm gì khác ?”
gật đầu.
Ánh mắt chị lập tức đầy chán ghét:
“Dù em cũng là dì ruột của Phúc Bảo, còn sống chung một nhà, gì thì nên nhường cho thằng bé chứ.”
“Thế , chị ghi cho em một danh sách những món Phúc Bảo thích. Em cứ mua đủ hết . Đến lúc đó, chị để em hưởng ké chút phúc khí của nó.”
Nói xong, chị ném cho một cuốn sổ.
mở xem… hừ, thật.
Heo vàng, khỉ vàng, thỏi vàng, vòng tay vàng, dây chuyền vàng…
Lướt một lượt là vàng.
Rõ ràng coi như kẻ ngu tiền.
gấp sổ , ngẩng đầu chị , mỉm :
“Được thôi.”
Nghe , ba , và chị dâu đều lộ rõ vẻ tham lam.
ngay đó, đổi giọng:
“Mua thì mua, nhưng mà... hết tiền .”
Chị dâu lập tức hỏi dồn:
“Sao hết tiền?”
Mẹ cũng vội chen :
“Tiền mày để hết ?”