Chương 2
Anh thì Phúc Bảo đè lên , thở …
Sau khi cho họ xem dư tài khoản của , chị dâu đột nhiên đổi sắc mặt:
“Em thể mượn tạm tiền của ông chủ mà.”
“Những chủ đều coi trọng tình nghĩa, hơn nữa hồi đó vì để em nhận , còn bỏ ít quà cáp đấy. Huống chi em lâu như , em mở miệng mượn, ông nhất định sẽ cho mượn thôi.”
Nói đến đây, chị còn quên thêm :
“Đừng quên công việc đó là do trai em nhường cho em đấy.”
“Nếu em, em nghĩ thể tìm công việc như ?”
Mẹ ở bên cạnh liên tục gật đầu tán đồng.
Nhắc tới công việc , chỉ thấy buồn .
Năm xưa từ kéo mối quan hệ, xin cho một chỗ pha sữa trong cửa hàng.
lười chảy thây, ăn cắp vặt, đuổi việc.
Để khỏi hàng xóm chê , liền bắt nghỉ việc ở chỗ cũ, dối rằng nhường việc cho em.
Cửa hàng đó là tiệm nhỏ do hai vợ chồng chủ.
Bà chủ thì đanh đá, cay nghiệt, ông chủ thì keo kiệt và ưa động tay động chân vốn chẳng .
Thấy , bắt đầu ép:
“Mẹ nuôi mày ăn học ít tiền.”
“Anh mày thông minh lắm, nếu hồi đó tiếp tục học thì thế nào cũng đậu Thanh Hoa Bắc Đại. Anh mày vì mày mới từ bỏ tiền đồ, giờ cháu mày vài món đồ nhỏ, chẳng lẽ là quá đáng ?”
Nghe tới đó, bật .
Là thật sự.
Anh thông minh đến mức tổng điểm tất cả môn cộng bao giờ vượt quá ba chữ .
Mẹ đúng là từng nuôi học, nhưng cũng chỉ đến hết cấp ba là bắt nghỉ công.
Sau đó đuổi, mới đến ca cho .
Khi còn ngu ngốc, tưởng họ thật sự quan tâm , nên cứ thế bình m.á.u nuôi sống cả nhà suốt mấy năm.
Cái ơn kiếp trả đủ .
Nghĩ , dứt khoát cầm điện thoại lên, gọi cho bà chủ.
Khi lý do, đầu dây bên liền vang lên một tràng c.h.ử.i rủa.
Trước khi cúp máy, bà còn nhổ nước bọt mắng thẳng:
“Ngày mai khỏi cần đến nữa!”
đuổi việc .
rưng rưng ngẩng đầu và chị dâu:
“Mẹ, chị dâu… đây, bà chủ đuổi con … hu hu hu…”
Thấy lóc thút thít, bực một phát giật lấy điện thoại tay .
Khi bà mở máy , sắc mặt biến đổi rõ rệt.
Mẹ đưa điện thoại cho chị dâu xem.
Hai sang bàn tán cái gì đó, thi thoảng còn liếc lên liếc xuống chằm chằm .
Chẳng mấy chốc, đặt đứa cháu lên dẫn chị dâu với trong phòng.
Đứa bé trong lòng nặng trĩu, đè đến mỏi cả chân.
định đặt cháu xuống sofa thì nó túm chặt tóc.
Trong mắt cháu lóe lên một tia tinh quái tưởng hoa mắt.
đó dù dỗ đến mấy, nó vẫn chịu buông tay, thậm chí còn lấy tay liên tiếp tát mặt .
Mới mấy tuổi mà lực tay to kinh khủng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phuc-bao-cua-ca-nha-toi/chuong-2.html.]
đau quá vét mạnh tay bóp tay cháu một cái, nó buông , nhưng bắt đầu , nhưng mà nước mắt.
Rõ ràng là cố ý.
là dòng m.á.u xa khó đổi.
Nghe tiếng , chị dâu tức tốc xông , ôm cháu lòng vỗ về, như xé xác.
Anh theo sát phía chẳng ngần ngại đá thẳng n.g.ự.c :
“Ai cho mày đ.á.n.h Phúc Bảo hả?”
Nói xong vẫn , còn đá tiếp nhưng ngăn .
Cả nhà ba chăm chú như kẻ thù.
Trong lòng chị dâu ôm cháu, đứa bé nở một vẻ mặt giống với tuổi, hả hê khinh bỉ.
Mẹ kiểm tra túi xách và xem xét , thấy chẳng gì giá trị, liền vứt điện thoại lên :
“Tao , Tô Duyệt, mày đừng giận mày.”
“Anh mày lúc đó chỉ vì thương Phúc Bảo mới đá mày một cái, mày nghĩ mày đ.á.n.h Phúc Bảo gì?”
“Vả , nhà giờ còn phòng nào cho mày ngủ nữa, mày ngoài tìm chỗ mà ngủ qua một đêm .”
…
bước chân khỏi cửa, chị dâu lập tức mang nước khử trùng xịt khắp nơi.
xuống tờ giấy trong điện thoại kết quả chẩn đoán: ung thư vú.
Tên đó là .
Nếu họ chịu để ý kỹ, hẳn sẽ thấy tuổi tác trùng khớp.
Cái tên là P , nhưng kết quả thì thật ung thư v.ú là chứ .
Ngày hôm , đeo chiếc balo rách, run rẩy xổm cửa nhà.
Khi chị dâu mở cửa, thấy là , cô lập tức bịt chặt miệng, lùi :
“Cô đến đây gì?”
“Đi ngay ! Đừng lây bệnh cho Phúc Bảo!”
cố tỏ lúng túng, hai tay vò chặt vạt áo:
“Chị dâu… em hết tiền , còn chỗ nào để cả.”
“Cho em về nhà ở tạm vài hôm ?”
“Chị yên tâm, đợi em tìm việc là em liền.”
Nói ngước lên, mắt ngấn nước, giọng run run.
Chị dâu vội vàng lùi mấy bước, cố giữ cách.
lúc đó bước .
Hai chỉ liếc một cái, trao đổi ánh mắt, dứt khoát đóng sập cửa .
còn kịp gõ cửa nữa thì đeo khẩu trang, ngoài, :
“Đi, tao dẫn mày ăn.”
“Con mà, vẫn là thương con nhất!”
Nói đưa tay định ôm cánh tay .
bà lập tức né tránh, vẻ mặt ghét bỏ, như thể sợ truyền bệnh sang.
Tay lơ lửng giữa trung, chậm rãi rơi xuống.
Không lâu , chúng tới nơi.
ngẩng đầu cánh cổng lớn cục dân chính mặt, ngạc nhiên hỏi:
“Mẹ, chẳng ăn ? Sao tới đây?”
Mẹ gượng , giả vờ kiên nhẫn: