PHÚC BẢO CỦA CẢ NHÀ TÔI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:54:45
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 3

 

“Con cũng lớn , còn chăm Phúc Bảo, nên… con tự lo cho thôi.”

 

Nói xong, trong tay thêm một cuốn sổ hộ khẩu.

 

ngơ ngác bà:

 

“Mẹ… đây là gì ?”

 

Bà lôi tiếp một tờ giấy trong túi :

 

“Ký tên .”

 

lời ký xuống, nhưng khi rõ dòng chữ đó, tim chùng xuống:

 

“Mẹ… cắt đứt quan hệ với con ?”

 

Mẹ lập tức cất tờ giấy túi, khử trùng mắng xối xả:

 

“Đừng gọi tao là ! Tao mày!”

 

“Con tiện nhân, mày định hại c.h.ế.t Phúc Bảo ? Dám mang cái bệnh ung thư về nhà! Nếu thằng bé mệnh hệ gì, tao g.i.ế.c mày !”

 

“Từ giờ mày sống c.h.ế.t tao mặc kệ, tao bỏ một xu nào để chữa cho mày !”

 

“Cút ngay! Đừng để tao thấy cái của nợ xui xẻo như mày nữa!”

 

Mẹ lưng bỏ .

 

Còn c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Đợi đến khi bóng bà khuất hẳn, cúi xuống cuốn sổ hộ khẩu trong tay, bật :

 

“Hay thật… cuối cùng cũng tự do .”

 

Nửa năm , lợi dụng ký ức kiếp , tận thị trấn bên cạnh mở một xưởng việc.

 

Xưởng càng ngày càng phát triển.

 

Còn ở nhà, đứa cháu còn kiên quyết can thiệp thì ăn càng ngày càng nhiều, càng phình .

 

Nhìn từng vòng mỡ nó, chị dâu những giảm bớt khẩu phần mà cứ hễ nó đói là liền dọn đồ cho ăn.

 

Không ai trả tiền mua thì nó tự chạy siêu thị lấy luôn.

 

Tiền còn kịp trả cho chủ, đồ gọn trong bụng nó.

 

Nếu cho, nó sẽ trực tiếp động tay đ.á.n.h .

 

Chủ cửa hàng đến nhắc khéo vài câu, ai dè phẩy tay đập mạnh lên bàn đáp:

 

“Biết gì mà ! Trên đứa cháu là phúc khí! Muốn gì cứ lấy ! Phúc Bảo gì thì lấy, bà nội mua cho!”

 

Vậy là, mới ba tuổi rưỡi mà đứa cháu đạt tới 75 kg trong khu chung cư chẳng còn đứa trẻ nào dám đến gần nó nữa.

 

Trông nó chẳng khác gì một chiếc lốp Michelin cô độc.

 

Vấn đề cân nặng của nó nhắc tới nhiều , nhưng trong mắt chị dâu chỉ thấy ghen ghét, chịu khác con .

 

Dần dần, chẳng ai nhắc nữa.

 

Từ từ, cháu bắt đầu thở hổn hển, hai chân biến dạng thành chữ O, ngoài vài bước bệt xuống, lăn ăn vạ, la lên:

 

“Đau! Đau!”

 

trong mắt chị dâu và , tất cả đều là dễ thương.

 

Đến bốn tuổi, đến lúc mẫu giáo.

 

Khi cô giáo thấy tình trạng của cháu, ai nấy đều lo lắng chẳng một cơ sở mầm non nào dám nhận.

 

Khi cô giáo nhắc nhở với thiện ý, chị dâu suýt nữa lao đ.á.n.h cô:

 

“Các dám c.h.ử.i con ! Phúc Bảo nhà đầy phúc khí, phúc khí mà ít thì các chịu nổi ?!!”

 

Thấy chị dâu cứng đầu, sẵn sàng động tay động chân, họ đành mời chị khỏi trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phuc-bao-cua-ca-nha-toi/chuong-3.html.]

 

Bị từ chối hết nơi đến nơi khác mà chị dâu vẫn thấy sai, còn lớn tiếng:

 

“Dù mấy thầy cô , Phúc Bảo nhà vẫn sẽ đỗ trạng nguyên!”

 

Phúc Bảo đỗ trạng nguyên , nhưng điều rõ ràng là cháu đang tiến gần tới án tử.

 

Chỉ vì một hôm nó thèm que kem của một đứa trẻ khác, đứa thấy Phúc Bảo thì hoảng sợ bỏ chạy que kem rơi xuống đất.

 

Nó liền cúi xuống liếm.

 

Cú cúi khiến nó từ đó bao giờ dậy nữa.

 

Đứa cháu vội vã đưa đến bệnh viện.

 

Khi bác sĩ thấy nó, suýt nữa thì giật ngã .

 

Một đứa bé bốn tuổi mà trông chẳng khác gì một con heo béo.

 

Bác sĩ mắng ba , và chị dâu một trận té tát.

 

Đợi đến lúc họ bắt đầu nhận vấn đề thì muộn .

 

Có một tin và một tin .

 

Tin vì cố bế cháu dẫn đến dùng quá sức mà ngất , khám tổng quát, phát hiện ung thư v.ú giai đoạn cuối.

 

Tin là đứa cháu hình như c.h.ế.t .

 

Còn kịp đau lòng, cú sốc đó dọa cho ngất thêm nữa.

 

Khi tỉnh , bà thấy trong phòng ngủ.

 

dậy, định tìm , nhưng đến cửa thì thấy tiếng chuyện bên trong:

 

“Mẹ lớn tuổi , ung thư giai đoạn cuối, chữa cũng chỉ tốn tiền vô ích. Hay là đừng chữa nữa, để dành tiền sinh thêm đứa khác, hơn ?”

 

Anh hề do dự:

 

“Cũng .”

 

“Chỉ cần giấu kỹ tiền, đừng để bà già phát hiện là .”

 

Nghe đến đó, như dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân.

 

hiểu, tại đứa con trai mà thương yêu bao năm cứu .

 

Bà định xông hỏi cho lẽ, nhưng chạm tay cửa, trong đầu lóe lên linh cảm chẳng lành.

 

Bà vội vàng lật tung gầm giường, chỗ cất sổ tiết kiệm và trang sức, thì chỉ còn một chiếc hộp rỗng.

 

Anh và chị dâu quả thật tàn nhẫn.

 

chạy tìm , rằng chữa bệnh, dù chỉ bằng t.h.u.ố.c rẻ tiền nhất cũng , chỉ cần thể sống thêm một chút.

 

đ.á.n.h giá thấp đứa con trai .

 

Khi còn ích thì là , còn khi vô dụng thì chỉ là gánh nặng.

 

Anh chỉ cho chữa bệnh, mà còn bắt bà việc nhà như một hầu.

 

Thậm chí mỗi khi hai họ tạo con, còn bắt hầu hạ, dọn dẹp.

 

Không trong những đêm một , bao giờ hối hận vì quyết định năm xưa .

 

điều đó giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa bởi tất cả còn liên quan gì đến .

 

 

Khi tưởng rằng chuyện kết thúc, thì một cuộc điện thoại lạ gọi đến.

 

“Alo, cô Tô Duyệt ?”

 

Là cảnh sát.

 

Khi đến đồn, mới hóa báo mất tích.

 

 

Loading...