Phượng Hoàng bán trứng Phu quân, gây dựng sự nghiệp - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-06-14 16:28:54
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cho nên khi phú bà Nha Thành kia tìm đến tận cửa, nàng vẫn còn nằm trên đống vàng bạc châu báu hồn bay phách lạc.
Phú bà kia hiển nhiên là quen biết ta.
Nàng ta lộ vẻ nghi ngờ: "Ngươi là thằng ngốc kia?"
Năm đó, cứ đến cuối tháng, ta sẽ tự mình đến trả tiền, cũng chỉ là để dò la tung tích của nương tử.
Ta nhếch mép thừa nhận.
Phú bà liếc mắt về phía kia.
"Chúc mừng ngươi cuối cùng cũng tìm được nàng, những châu báu này coi như là quà mừng thành thân của ta cho các ngươi."
Ta nhàn nhạt cười: "Cũng chúc ngươi sớm đạt được sở nguyện."
Phú bà cười lạnh một tiếng rồi đi.
Trước khi về Ma Thành, Phượng Hề nói muốn đến bờ sông Giang Châu một chuyến, trải nghiệm cảm giác sung sướng của người có tiền, còn bảo ta nhắm mắt lại, mới dẫn ta lên thuyền.
Đương nhiên là nàng nói sao, ta làm vậy.
Đến khi lên thuyền rồi, nàng mới bảo ta mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra, xung quanh bờ sông b.ắ.n pháo hoa.
Nàng đứng trước mặt ta, lớn tiếng nói: "A Giả, ta thích ngươi, ngươi có đồng ý thành thân với ta không?"
Nàng vừa hô như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, những người trong khoang thuyền khác đều đi ra.
Tôi cố gắng trấn định, mỉm cười: "Ta đồng ý!"
Nhưng mà, giây tiếp theo, thuyền nhỏ của chúng tôi bị đ.â.m lật.
Dưới nước, ta đưa tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn nàng.
Cũng giống như lần đó năm xưa, tôi cũng đã hô hấp cho nàng như vậy.
Trở lại mặt nước, mắt nàng đỏ hoe, trên mặt không biết là nước hay là nước mắt.
Nàng nghẹn ngào nói: "A Giả, ta đã trở lại rồi..."
Phiên ngoại.
Tôi và A Giả nhận được một tấm thiệp mời đặc biệt đến từ phú bà Nha tộc ở hạ giới.
Nàng nói nàng sắp thành thân rồi, mời chúng tôi đến xem lễ, còn nhắc nhở dù người không đến, tiền mừng vẫn phải đưa.
Ta rất hoang mang, đứng trong gió mà lòng rối bời.
Phú bà này phát điên vì tiền rồi sao?
Ban đầu nàng ta hung hăng lừa gạt ta một khoản, hại A Giả nhà ta làm việc quanh năm không nghỉ để trả nợ.
Bây giờ còn có mặt mũi đến đòi tiền mừng?
Nhà tư bản quả nhiên chỉ có vào chứ không có ra.
Nhất định là lần trước ta bán trứng phu quân kiếm được tiền lại bị nàng ta nhòm ngó rồi.
"Vậy có đi không?"
Chàng nhẹ nhàng vỗ lưng ta, giúp ta thuận khí.
"Đi, ta đi ăn chực một bữa cơm, tiền mừng thì nàng ta mơ đẹp lắm, tức c.h.ế.t nàng ta đi!"
Tay A Giả khựng lại một chút, ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chàng hơi nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm.
"Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?"
Chàng lắc đầu, dưới sự truy hỏi nhiều lần của ta, chàng nói:
"Tối qua mệt quá."
Mặt ta đỏ bừng ngay tức khắc, tối qua hứng khởi, ta gọi chàng một tiếng phu quân, kết quả nửa đêm vẫn chưa dừng.
Ta ấp úng nói: "Vậy, vậy ta dìu chàng đi nghỉ."
"Ta muốn nàng đi cùng ta."
"Được, được..."
Một lần nằm này, nửa ngày lại qua đi.
"Nương tử, hôn lễ của phú bà kia đã qua lâu rồi, chúng ta còn đi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/phuong-hoang-ban-trung-phu-quan-gay-dung-su-nghiep/chuong-7.html.]
Thượng giới một ngày, hạ giới một năm.
Ta cảm thấy vẫn phải đi, nếu không sẽ tỏ ra ta rất chột dạ.
Để phòng phú bà giở trò, ta dứt khoát không mang một xu nào, hai tay không đi xuống.
Gặp lại phú bà, bên cạnh nàng ta có một người đàn ông, trên vai người đàn ông là một con chim.
Ủa, con cũng sinh xong rồi sao? Nhanh vậy?
Quạ và phượng hoàng lai tạp, sẽ là giống loài gì mới đây?
"Ô Xán Xán, con của ngươi lớn vậy rồi à?"
Phú bà hừ một tiếng: "Còn không phải là chuyện tốt mà ngươi làm sao?"
Ta lại hoang mang rồi, ta đã làm gì?
Sao lại cảm thấy như ta đã gánh một cái nồi vừa to vừa nặng vậy?
Ta ngẩng đầu nhìn A Giả, hy vọng chàng có thể cho ta đáp án.
Lại thấy chàng và phu quân của phú bà đang “liếc mắt đưa tình”.
Cái này ta không thể nhịn được, lập tức quát: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Người kia nhàn nhạt đưa mắt nhìn ta: "Ban đầu chính ngươi đã nhặt ta từ núi Ngô Đồng đi phải không."
Ta gật đầu: "Nhưng ta đã bán ngươi cho Ô Xán Xán rồi, nếu đã vậy các ngươi đã thành thân, con cái đều có rồi, thì đừng bắt ta chịu trách nhiệm nữa.”
Ta khoác tay A Giả, mặt mày đầy vẻ khoe khoang: "Ta có phu quân rồi."
A Giả cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt ta, trong mắt toàn là cưng chiều.
Lúc này, phú bà bối rối lẩm bẩm: "Các ngươi đang nói gì vậy? Tại sao ta cũng nghe không hiểu?"
Chỉ thấy phu quân của nàng ta đưa con chim trên vai cho người hầu.
Rồi chắp tay vái lạy A Giả: "Đa tạ Ma tôn tái tạo chi ân!"
……
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ta đứng hình luôn rồi.
Lần trước bán cho phú bà vậy mà lại là một quả trứng giả.
Chính là con chim không rõ giống loài kia vừa rồi.
Nhưng phú bà vẫn có được phu quân phượng hoàng của mình.
Bởi vì A Giả khi đặt quả trứng phu quân về lại núi Ngô Đồng, đã rót vào trong trứng ma long chi khí, cho nên còn chưa kịp có ai nhặt về ấp, hắn đã tự mình bật ra rồi.
Từ đó, nó trở thành một con phượng hoàng vô chủ nổi danh.
Sau này gặp phú bà, hai người nảy sinh tình cảm rồi đến với nhau.
Nghe xong, ta đều muốn vỗ tay rồi, thật là đặc sắc, tình tiết lắt léo.
Ta phóng một ánh nhìn lạnh lẽo về phía A Giả.
Chàng lập tức cụp tai xuống, tủi thân nói: "Nương tử..."
Trái tim ta tan chảy mất rồi.
Buổi tối, chúng ta lại trở về nhà tranh ở thôn Phượng Hoàng.
Ta đem vàng bạc châu báu chôn dưới gốc cây lê.
Lúc đó, phú bà khóc như mưa như gió, bàn tay trọc phú đeo đầy nhẫn đá quý vung lên, ta không những không phải đưa tiền mừng, mà còn nhận được một món quà lớn.
Nàng ấy nói những gian truân trắc trở này khiến nàng ấy cảm thấy nàng và phu quân chính là duyên phận trời định.
Không ngờ, phú bà tư bản lại có mặt si tình như vậy.
Ta nép vào lòng A Giả, lắng nghe tiếng tim chàng thình thịch, thình thịch, đầy mạnh mẽ. Ta không khỏi nghĩ, ta và A Giả cũng là duyên phận trời định sao?
"Đang nghĩ gì vậy?" A Giả hôn lên trán ta.
"A Giả, chàng có trách ta ngày xưa đã bán chàng không?"
"Không trách."
"Nhưng chúng ta suýt chút nữa đã bỏ lỡ nhau rồi?"
Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc ta, cười nói: "Chẳng phải điều này càng chứng minh, ta và nàng là trời sinh một cặp, duyên phận đã định, bất kể chuyện gì xảy ra, cũng không thể chia lìa chúng ta sao."