Kể từ khi Giang Trì nói lời chia tay, không khí giữa hai người bắt đầu căng như dây đàn. Hạ Ninh từ chỗ khó tin, đến sau đó là quẫn trí. Cuối cùng, cô bé níu lấy ống quần tây của Giang Trì mà khẩn cầu: "Anh đừng đi được không?"
Giống hệt dáng vẻ của đa số phụ nữ trong tình yêu. Giang Trì vẫn giữ thái độ bình tĩnh, an ủi cô bé rằng sẽ xử lý tốt mọi chuyện, thậm chí còn tranh thủ liếc nhìn tin nhắn trong điện thoại.
Rất nhanh, vẻ điềm tĩnh trên mặt anh ta dần dần tan biến. Tôi biết anh ta đã đọc được tin nhắn của tôi. Tôi nói: "Giang Trì, chúng ta ly hôn."
Tôi không về nhà, cũng không thu dọn hành lý. Sau khi nhờ luật sư giúp xử lý thỏa thuận ly hôn, tôi làm xong căn cước tạm thời, rồi lên máy bay với cơ thể rệu rã khi thuốc giảm đau đã hết tác dụng.
Vé máy bay là tôi đã đặt trong phòng bệnh. Tôi muốn đi Vân Nam. Tôi thuê một căn homestay ở Đại Lý, qua cửa sổ có thể nhìn thấy núi Thương Sơn và hồ Nhĩ Hải.
Chủ homestay rất tốt bụng, thỉnh thoảng lại mời tôi xuống sân dưới nhà ngồi chơi. Mấy người chúng tôi quây quần bên nhau, đàn guitar, trò chuyện về thơ và những nơi xa.
Sau này mọi người quen thân hơn, họ hỏi tôi vì sao lại đến đây.
Tôi đang ăn hoa quả trong đĩa, trêu họ: "Đến tìm duyên ấy mà." Họ bật cười, bảo tôi nói dối, rõ ràng là đang khổ vì tình.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Những ngày ở đây thật an yên, cơ thể tôi cũng đã hồi phục kha khá. Giang Trì từng cố gắng liên lạc với tôi, nhưng tôi đã chặn số, xóa tài khoản một cách triệt để.
Đến ngày thứ năm. Tôi nhận được điện thoại của bố mẹ. Họ hỏi tôi đang ở đâu, có an toàn không, vân vân. Cuối cùng, họ nói Giang Trì bảo hai đứa tôi cãi vã, tôi không chịu nghe điện thoại của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/qua-khu-khong-dang-hoai-niem/chuong-10.html.]
Chủ homestay gọi tôi xuống chơi ma sói, tôi đồng ý, rồi tiếp tục nói: "Không cãi vã gì đâu, anh ta ngoại tình."
Mẹ tôi im lặng một lát rồi nói: "Mẹ biết rồi, anh ta đã đến nhà kể rồi."
Những năm đầu khi mới yêu, Giang Trì đúng là một bạn trai hoàn hảo, bao hết mọi việc tôi không thích làm. Bố mẹ tôi ban đầu còn chê anh ta gia cảnh khó khăn, không muốn tôi gả đi. Nhưng khi thấy tôi cả ngày không đọc sách thì cũng xem phim, ngược lại là Giang Trì bận rộn lên xuống, dọn dẹp nhà cửa, họ liền xiêu lòng.
Họ nghĩ rất đơn giản, chỉ cần tôi sống thoải mái vui vẻ là được. Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ? Có lẽ là từ lúc anh ta liên tục được thăng chức.
Sau khi công việc bận rộn hơn, những việc mà trước hôn nhân anh ta đã đảm đương hết đều đè nặng lên tôi, tôi phải từng chút một học lại từ đầu. Nấu ăn, giặt giũ, thay bóng đèn, sửa ống nước.
Thế nhưng tôi có lẽ thực sự không có thiên phú. Giang Trì tan làm về, tôi đã chuẩn bị một bàn đầy món ăn thịnh soạn, nhưng khi anh ta bước vào bếp, chỉ nhìn thấy khắp nơi bừa bộn. Tôi thấy ngọn lửa giận kìm nén trong mắt anh ta.
"Lâm Vi, sao em ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng không làm tốt được?" Tôi tranh cãi với anh ta, tức giận trốn vào phòng ngủ, khóa cửa lại.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy. Trên ghế sofa còn hơi ấm. Nhà bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tôi lập tức tha thứ cho anh ta.
Tôi nghĩ hôn nhân có lẽ là như vậy, không thể nào mọi chuyện đều như ý mình. Tôi biết lý do bố mẹ gọi điện cho tôi, cũng giống như cách mọi người vẫn nghĩ. Cắn răng chịu đựng một chút là sẽ qua.
Nhưng dù sao họ cũng là bố mẹ tôi, cũng sẽ xót xa cho tôi. "Con chỉ muốn ly hôn thôi." Thấy tôi thái độ kiên quyết, họ thở dài một hơi rồi mặc tôi.