giải thích,
đóng 10 năm, 60 tuổi là  tiền hưu hàng tháng.
Mẹ  thế, vui  mặt:
 
“Vậy là  cũng  lương hưu !”
 
Trong khu  ở,
phần lớn  dân là lao động tay chân,
 ai  bảo hiểm hưu.
 
Mẹ  vì thế càng tự hào.
Chỉ là, tiệm thịt    việc ngày càng ế ẩm.
Không còn đồ thừa mang về.
Ông chủ để  hôm  bán tiếp.
 
Mùa hè  về thăm nhà,
 nấu cá trắm giòn, sườn chua ngọt.
Ăn xong, hai  con  xem TV,
 bóc cho  từng múi măng cụt.
 
“Ngọt ?”
 
“Ngon lắm. Bao nhiêu một cân thế ?”
 
 
“9 tệ.”
 
“Trời, đắt ?”
 
“Đâu  ngày nào cũng ăn. Con về mới mua.”
 
 bật  —
đột nhiên nhận ,
 cũng  giống  .
 
 cũng quen mua đồ giảm giá,
đồ cận hạn,
từ mì gói, bánh quy đến mỹ phẩm.
Dù   10 vạn trong tay,
so với bạn bè tiêu vài vạn mỗi tháng,
vẫn chẳng là gì.
Nên  vẫn  tính toán từng đồng.
 
Mẹ già , tay yếu  nhiều.
   nghỉ ,
nhưng  :
 
“ vẫn còn sức,   thành phế nhân.
Lo bản  , tìm  việc ?”
 
May mắn là,   nhận  lập trình viên ở công ty lớn,
lương 30.000 tệ/tháng.
Dù  996,
nhưng đủ để nuôi  thoải mái.
 
Cuối cùng, tiệm thịt  đóng cửa.
Mẹ ở nhà rảnh rỗi, chỉ xem video ngắn cả ngày.
 
 sợ  cô đơn,
rủ  lên thành phố sống cùng.
 
“Thôi, tao    tàu điện ,
vật giá đắt, lên đó tốn tiền với mệt .”
 
 đành :
 
“Con chán đồ ăn sẵn lắm,
 lên nấu cho con , con thèm cơm nhà.”
 
Nghe , mắt  sáng lên:
 
“Được! Mẹ qua, đảm bảo con mỗi ngày ăn món khác!”
 
 thuê căn hộ nhỏ ngoại ô,
  mất ba tiếng di chuyển mỗi ngày.
 
Cuối tuần  tăng ca,
 dẫn   chơi:
sở thú, công viên, trung tâm thương mại.
Mẹ  đầu  ăn lẩu Haidilao,
 đầu uống cà phê,
 đầu cắt tóc ở tiệm salon sang.
 
Một tối  dạo bên bờ sông,  :
 
“Du Du , công việc quan trọng thật,
nhưng sức khỏe và niềm vui còn quan trọng hơn.”
 
 sững .
 
 là công việc  khiến  kiệt sức.
Lương cao, nhưng  đến hai năm,
kết quả khám sức khỏe  đèn đỏ.
Mất ngủ, lo âu, áp lực.
 
 tự hỏi —
đây   cuộc sống   ?
 
 nhớ  thời gian trong tiệm bánh,
vất vả nhưng vui,
mỗi chiếc bánh   đều khiến  hạnh phúc.
 
Nhờ lời ,
 hiểu .
 
 nghỉ việc.
 
Sau đó,  dẫn   du lịch Đại Lý một tháng.
Trở về,  thuê gian nhỏ trong khu sáng tạo,
mở tiệm bánh của riêng .
 
 còn mở tài khoản mạng xã hội,
đăng video quy trình  bánh,
ghi  từng công đoạn, từng niềm vui.
 
Nguyên liệu của …
 
Nguyên liệu  dùng đều thật,  pha trộn,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/qua-tot-nghiep-cua-toi-la-mot-cai-banh-het-han/6.html.]
ngay cả thiết kế bao bì  cũng dồn  nhiều tâm huyết.
 
Không bao lâu, tiệm bánh của    một nhóm khách hàng  định.
 
Vài video của  bất ngờ “nổ”  mạng,
từ đó tiệm bánh bắt đầu  guồng  định,
thu nhập thậm chí còn cao hơn lúc    văn phòng.
 
Điều kỳ lạ là —
  còn khoe khoang khắp nơi nữa.
 
  hỏi vì .
Bởi vì  hiểu lý do.
 
 sắp ba mươi tuổi, vẫn    yêu.
Mỗi  về quê,
hai  con   họ hàng, cô dì, chú bác vây quanh hỏi dồn dập.
 
Có ,   gọi video với  .
Đầu bên  giọng  to rõ vang lên:
 
“Du Du lương cao thế, tìm bạn trai chắc dễ mà?”
 
“Vợ thằng Mãng Tử đẻ tới đứa thứ ba ,
mày còn chẳng sốt ruột ?”
 
Mẹ  bình thản :
 
“Kết hôn  gì  .
Gặp   như  từng gặp,
chắc  đau lòng c.h.ế.t mất.”
 
Đó là lời thật lòng.
 
Trước đây  cũng từng  với :
 
“Du Du, lấy chồng   là lựa chọn của con.”
 
“ nếu quyết định kết hôn,
hãy nhớ chọn một   —
 chỉ là đối xử  với con,
mà là bản     là một  .”
 
Xa xa, mặt sông phản chiếu ánh đèn neon thành phố,
chớp tắt từng nhịp,
soi lên gương mặt  lúc sáng lúc tối.
 
Tối đó,  kể cho   chuyện quá khứ của bà.
 
Giọng  điềm đạm,
nhưng trong đầu  dần hiện lên hình ảnh của một cô gái trẻ —
với ánh mắt sáng ngời trong mùa hè đầy tiếng ve kêu.
 
Hôm , cô gái nhận  cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm —
báo tin mừng:
vì thành tích xuất sắc, cô  đề cử lên tỉnh học cao đẳng.
 
 ở nhà,  trai đang chờ cưới vợ,
em trai, em gái còn   học.
 
Cha  khuyên cô:
 
“Đừng chỉ nghĩ cho bản ,
  lo cho gia đình nữa.”
 
Thế là,
đường đời của cô như  định sẵn từ đó.
 
Đi  công xưởng.
Rồi xem mắt.
Rồi kết hôn.
Rồi sinh con.
 
Một vòng lặp  lối thoát.
 
 hỏi :
 
“Nếu   con,
và cũng  gặp bố,
  trở thành  thế nào?”
 
Mẹ im lặng  lâu,
 khẽ :
 
“Chắc là… nhà toán học.”
 
 sững .
 
Mẹ nở nụ  thật tươi:
 
“Hồi  học,  giỏi toán lắm nhé,
từng  90 điểm toán hồi tiểu học cơ đấy!”
 
“Cho nên con giỏi toán,
chắc chắn là di truyền từ  .”
 
  mặt ,
vội lau nước mắt nơi khóe mi.
Rồi giả vờ kinh ngạc:
 
“Thật á? Mẹ siêu thế!”
 
Mẹ  rạng rỡ,
nét tự hào hiếm hoi ánh lên trong mắt.
 
Khoảnh khắc ,
 thấy  đang tỏa sáng.
 
Hoặc  lẽ,
  vốn dĩ luôn tỏa sáng,
chỉ là  mất quá lâu mới nhận  —
ánh sáng ,
chính là thứ luôn soi rọi con đường đời của .
 
 “Cuộc sống  thể hết hạn, bánh  thể hết hạn,
nhưng tình yêu của  — thì  bao giờ.”
 
— Hết —