Quán Ăn Di Nguyện - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-22 16:50:14
Lượt xem: 163

1

tên là Phạm Hữu Cứu, hai mươi năm , sư phụ nhận nuôi trong một đêm mưa gió.

Sư phụ là Quan Chủ Đói Khát đời thứ mười tám, thông âm dương, hiểu mệnh lý, là một cao nhân.

Thời buổi kẻ lừa đảo lộng hành nên cao nhân cũng lúc đói bụng, ngoài việc truyền thụ bản lĩnh cho thì ông còn dạy nấu ăn.

Khi đó sư phụ nghiêm túc với rằng học pháp thuật âm dương giỏi cũng nhưng nhất định học nấu ăn thật kỹ.

Bởi vì đầu bếp bao giờ thất nghiệp.

Năm mười tám tuổi, sư phụ mời Hắc Bạch Vô Thường dùng bữa và sắp xếp cho nhà máy lớn Địa Phủ quản trị viên tập sự.

Đệ tử của cao nhân như đó coi là sinh viên của trường đại học danh tiếng.

Thế nên bàn ăn, Hắc Vô Thường đổi tên cho ngay tại chỗ, tiểu danh Phạn Thùng của đổi thành đại danh Phạm Hữu Cứu.

Hắc Vô Thường gọi là Bát gia, chính là Tiểu Cửu của Địa Phủ.

Bữa tiệc kết thúc, lão gia Vô Thường vẫy tay chào : "Tiểu Cửu, mong chờ thăng chức nhé."

thở dài một tiếng, thăng chức tức là sống nữa, tiêu đời .

Ai chúc kiểu đó chứ.

2

Sau khi xuống núi, vô tình giúp những giàu giải quyết các sự kiện ma quỷ giống như trong tiểu thuyết đô thị vẫn và nhận một khoản thù lao nhỏ.

dùng tiền đó để mở một quán ăn tư gia chỉ tiếp đón quỷ hồn.

dùng pháp thuật để cho các linh hồn cuối cùng nếm thử thức ăn nhân gian.

Thực , một phần là thích nấu ăn, phần khác là đưa những linh hồn đó đến Địa Phủ để đầu thai.

3

Tháng Ba, Kinh trập, vị quỷ khách tối nay : "Đại sư, vẫn buông bỏ ."

"Đừng gọi là đại sư, gọi là Tiểu Cửu hoặc Tiểu Phạm." đang chuẩn món ăn ở bếp, đáp lời đàn ông với vẻ mặt si mê đối diện.

Anh gãi đầu : "À thì họ Phạm, hê hê, cái tên đầu bếp Phạm khá , giống một diễn viên hài."

liếc một cái, cái quái gì thế .

"Nói , bữa cuối, ăn món gì?"

"Món nào cũng , hôm nay đến để ăn mà chủ yếu là chuyện nhờ khai sáng."

Rõ ràng mấy hứng thú với món ăn của , xem chuyện khác trong lòng.

bất lực cúi đầu: "Vậy thì cứ , nấu."

Anh u sầu : " , vẫn buông bỏ ."

đập mạnh d.a.o bếp xuống thớt, giật .

"Anh đợi chút!"

lấy một chiếc ly thủy tinh đặt lòng bàn tay bảo nắm chặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/quan-an-di-nguyen/chuong-1.html.]

Sau đó, cầm nước sôi đun, đổ ly.

"Bây giờ còn buông bỏ ?" hỏi .

"Haizz..." Anh khẽ cau mày với .

"Cậu quên ? Ma quỷ thì cảm giác, giống như trái tim đây, c.h.ế.t, tan vỡ ."

dáng vẻ văn vẻ của mà bĩu môi búng tay một cái.

"Ngưng thể!"

xong, cơ thể từ bán trong suốt, lập tức biến thành thực thể.

"Á! Nóng nóng nóng!" Anh kêu lên, vội vàng đặt chiếc ly thủy tinh xuống.

Lần thì buông chứ, đồ vặt vãnh, tưởng trị chắc?

Sau khi lau khô nước bàn ăn, cũng còn vẻ khách sáo nữa mà bắt đầu kể lể tâm sự.

Anh dùng tay chống cằm, giọng phát tiếng bong bóng, chậm rãi kể: " là một nhà văn, một phượt thủ, chủ quán bar, ca sĩ nhạc dân ca, thợ đồ da nghiệp dư, thợ bạc nghiệp dư, dẫn chương trình, còn từng mở quán canh dê..."

sốt ruột, vẫy tay hét lớn: "Dừng! Quán của chứa nhiều như thế !"

4

Sau khi cắt ngang lời tự giới thiệu của , cuối cùng câu chuyện cũng trọng tâm.

Anh tên là Vương Niệm, vài tháng du lịch tự lái tới Tây Tạng.

Dưới chân đèo Gia Ô Lạp, bắt gặp một khung cảnh khó quên nhất đời .

Dưới ngọn núi tuyết xa, một hồ băng màu xanh biếc.

Hồ băng phản chiếu vô đóa hoa Gesang bờ và cả con gái .

Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng hồng, đeo kính râm.

Ngay khi Vương Niệm chú ý đến cô, cô như cảm giác, tháo kính râm và cũng về phía Vương Niệm.

Cuối cùng Vương Niệm đối mặt với cô.

Chỉ một ánh mà Vương Niệm chắc chắn rằng yêu cô.

Vương Niệm vội vàng chạy tới chào hỏi.

Đáng tiếc, núi tuyết là thật, hồ băng là thật và những đóa hoa Gesang cũng là thật,  chỉ con gái là ảo ảnh.

Từ ngày đó, Vương Niệm lái xe khắp Tây Tạng để tìm cô, giữa biển mênh m.ô.n.g thì mà dễ dàng tìm thấy .

Cuối cùng, Vương Niệm tương tư thành bệnh, tinh thần hoảng loạn và khi đang lái xe, một chiếc xe đầu kéo đường dài đ.â.m trực diện mà c.h.ế.t.

5

Rầm! Vương Niệm quỳ sụp xuống đất: "Đại sư, năng lực nên xin giúp , hãy để gặp một nữa."

Anh còn vẻ si mê ban nãy mà đó là ánh mắt tràn đầy bi thương.

đỡ dậy, nghiêm túc : "Người c.h.ế.t thể sống , dù tìm thấy cô thì ích gì?"

Anh buồn bã : " là vô ích nhưng chỉ gặp , dù chỉ một cái cũng !"

 

Loading...