Dưới sự thúc giục của tôi, Trương Tuấn Phong bắt đầu từ tốn kể lại: "Tôi cũng đã nói rồi, tất cả thông tin của tôi về quỷ Sơn Tiêu đều đến từ đàn anh đồng hương tên Trương Tiểu Huyền… Thật ra người tìm đại sư trừ tà cho anh ấy chính là bố tôi, nên tôi mới biết nhiều đến vậy… Nghe đại sư nói, Trương Tiểu Huyền bị mắc kẹt trong “Ảo cảnh c.h.ế.t chóc”. Lối thoát duy nhất của anh ấy là phải tạo lại không gian tách biệt với quỷ Sơn Tiêu và trong không gian đó, phải đấu trí với quỷ Sơn Tiêu cho đến khi con quỷ này chịu từ bỏ việc nuốt chửng linh hồn của anh ấy… Nói cách khác, dù ở trong “Ảo cảnh c.h.ế.t chóc”, chúng ta vẫn có thể tách biệt không gian, mà trùng hợp là… chúng ta lại có đủ điều này."
Tôi lập tức hiểu ra. Ký túc xá của bọn tôi, không phải gồm phòng khách, phòng ngủ và ban công sao?
Ngoài cửa ký túc xá ra, bọn tôi còn có cửa phòng ngủ và cả cửa ban công, chỉ là bình thường bọn tôi rất ít khi đóng hai cánh cửa này mà thôi.
Bọn tôi quả thực có thể tách biệt không gian!
Tôi lập tức tóm tắt lại những lời Trương Tuấn Phong vừa nói: "Ý của cậu là, ký túc xá của chúng ta có thể tách thành ba không gian gồm phòng khách, phòng ngủ và ban công. Nhưng vấn đề duy nhất là khi chúng ta làm như vậy, nhất định phải có một người ở phòng khách để thử mở cửa ký túc xá để kiểm tra phải không?"
Lý Hiểu cũng phản ứng lại, nói: "Tức là chuyển toàn bộ rủi ro của chúng ta sang một người nào đó!"
Sau câu nói đó, bọn tôi lại chìm vào sự im lặng đáng sợ. Bởi vì người ở lại phòng khách, khả năng cao là sẽ không có kết quả tốt…
Thế nhưng, không lâu sau, Trần Quang Minh lại hỏi lại một câu: "Không đúng! Người ở lại phòng khách chẳng bị gì mới phải chứ?"
Thấy bọn tôi vẫn chưa phản ứng kịp, Trần Quang Minh lại giải thích cặn kẽ hơn: "Giả sử chúng ta đã rơi vào “Ảo cảnh c.h.ế.t chóc” rồi, vậy người mở cửa sẽ không hề hấn gì. Cậu ấy sẽ báo tin này cho chúng ta, rồi bảo chúng ta mở cửa phòng ngủ đi theo cậu ấy rời khỏi đây phải không?"
"Nhưng giả sử chúng ta chưa rơi vào “Ảo cảnh c.h.ế.t chóc”, vậy mở cửa ra quỷ Sơn Tiêu sẽ chiếm lấy phòng khách của chúng ta, kéo người mở cửa vào “Ảo cảnh c.h.ế.t chóc”. Lúc đó, bên ngoài cũng sẽ không có bất kỳ ai có thể mở cửa phòng ngủ được nữa…"
"Không phải vậy đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/quy-son-tieu-2/chuong-6.html.]
Trương Tuấn Phong là người đầu tiên phủ nhận suy đoán của Trần Quang Minh, rồi sau đó nghiêm túc giải thích: "Quỷ Sơn Tiêu là loài quỷ quái cực kỳ tham lam, dù nó có quỷ kế đa đoan đến đâu, nó vẫn không thể từ chối những linh hồn tươi sống… Chỉ cần có cơ hội, nó nhất định sẽ kéo người vào “Ảo cảnh c.h.ế.t chóc”. Vậy nên hai tình huống cậu nói thực ra không đúng. Giả sử chúng ta đã rơi vào “Ảo cảnh c.h.ế.t chóc” rồi, thì người mở cửa sẽ không hề hấn gì, và cậu ấy cũng có thể mở cửa phòng ngủ, đón chúng ta ra ngoài! Còn nếu như chúng ta chưa rơi vào “Ảo cảnh c.h.ế.t chóc”, vậy sau khi mở cửa, quỷ Sơn Tiêu sẽ chiếm lấy phòng khách của chúng ta, kéo người mở cửa vào “Ảo cảnh c.h.ế.t chóc”. Lúc đó, bên ngoài cũng sẽ không có bất kỳ ai có thể mở cửa phòng ngủ được nữa… Vậy nên chỉ cần không ai mở cửa, thì chúng ta có thể chuyển nguy thành an. Nhưng người mở cửa ở phòng khách thì… sẽ phải hy sinh."
Nghe xong những điều này, đầu óc Lý Hiểu dường như đã hoàn toàn "chết máy", cậu ta sốt ruột nói một câu: "Nói ngắn gọn thôi được không?"
Tôi cố gắng sắp xếp lại logic của Trương Tuấn Phong, rồi nói: "Nói tóm lại, chúng ta cần hy sinh một người ở phòng khách làm người mở cửa. Sau đó, chúng ta đóng cửa nhưng không khóa cửa phòng ngủ và ở lại đây. Khi người mở cửa đã mở cửa ký túc xá, nếu cậu ấy không thể đến mở cửa phòng ngủ để đón chúng ta ra ngoài, thì dù bên ngoài có ai nói bất kỳ điều gì với chúng ta cũng không thể tin, tất cả đều có thể là ảo giác do quỷ Sơn Tiêu tạo ra. Có thể nói rằng, nếu người mở cửa gặp bất hạnh, thì đó mới là kết quả tốt nhất cho ba người còn lại, bởi vì họ chỉ cần tiếp tục nằm yên chờ qua ba giờ sáng là có thể vượt qua nguy hiểm."
Lý Hiểu trợn mắt há hốc mồm, không biết cậu ta đã nghe hiểu chưa nữa.
Còn Trương Tuấn Phong thì tiếp lời: “Đúng vậy, nên tôi mới nói cách này phải hy sinh một người... Bởi vì đối với người đó, chỉ có hai kết quả. Một là chúng ta đã cùng nhau rơi vào “Ảo cảnh c.h.ế.t chóc”, hai là người đó phải một mình rơi vào Ảo cảnh c.h.ế.t chóc.”
Chúng tôi lại chìm vào tĩnh lặng.
Bởi vì, nếu đây là cách duy nhất…
Vậy ai sẽ nguyện ý hy sinh bản thân?
12
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng cũng có người lên tiếng.