Vừa mới bắt máy tôi đã nghe thấy giọng của Lương Hoành: "Đây chính là lý do. Cậu dám nghe điện thoại của tôi, cậu chính là Trương Tiểu Huyền đúng không?"
Tôi lập tức đáp: "Dĩ nhiên là tôi rồi! Khoan đã! Ý cậu là… giáo viên hướng dẫn..."
"Đúng vậy." Lương Hoành nghiêm túc ngắt lời tôi: "Giáo viên hướng dẫn hoàn toàn không chịu nghe điện thoại của tôi, tôi nghi ngờ người này không phải là giáo viên hướng dẫn thật."
Tôi vội vàng truy hỏi: "Chỉ là không nghe điện thoại thôi mà, đâu thể vì thế mà kết luận như vậy chứ?"
Lương Hoành giải thích: "Tôi đã lên mạng tra thông báo của các đồn cảnh sát gần đây, hoàn toàn không có bất kỳ tin tức nào về kẻ g.i.ế.c người đang trốn thoát cả..."
Tôi lại hỏi: "Có khi nào đang trong quá trình điều tra, nên không tiện tiết lộ cho người dân không?"
Lương Hoành lại nói một cách dứt khoát: "“Không thể nào! Nhất là khi liên quan đến khuôn viên đại học, nếu thật sự có kẻ g.i.ế.c người quanh đây thì ban lãnh đạo nhà trường đã lập tức quay về để ứng phó rồi. Sao có thể để một giáo viên hướng dẫn nho nhỏ đứng ra xử lý chuyện này được chứ?”
Xét về mặt này thì lời cậu ấy nói quả thực có lý.
"Tôi vừa mới gọi 110 báo cảnh sát rồi. Nếu cậu không yên tâm thì tôi khuyên cậu cũng nên gọi 110 đi. Tình huống như này thì gọi 110 thêm một trăm lần cũng chẳng ai nói gì đâu!"
Lương Hoành tiếp tục nói năng gấp gáp.
"Tôi cũng không chắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên tôi còn phải xác nhận an nguy của các bạn khác. Tạm thời thì, giáo viên hướng dẫn, Diệp Văn Kiệt, Trương Hâm, đừng tin một chữ nào trong tin nhắn WeChat mà họ gửi, hiểu không?"
Tôi chỉ có thể trả lời: "Được, không thành vấn đề."
Nói xong thì cậu ấy cũng dập máy.
Nhưng cảm giác kì lạ lại ngày càng nặng hơn.
Nhất là suy đoán về việc giáo viên hướng dẫn có vấn đề.
Bởi vì nếu thầy ấy có vấn đề thì tại sao thầy vẫn phải dặn dò chúng tôi khóa chặt cửa nẻo chứ?
4
Trong lúc chờ tin của Lương Hoành, tôi cũng gọi 110 báo cảnh sát.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Sau khi kể lại toàn bộ tình hình, nhân viên tổng đài cho biết sẽ có cảnh sát đến điều tra ngay lập tức, và việc duy nhất tôi cần làm là đảm bảo an toàn cho bản thân.
Vì vậy lúc đó tôi cũng không quá sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/quy-son-tieu/chuong-2.html.]
Bởi vì trong phòng ký túc xá có trang bị đèn đầy đủ cho nên tôi đã bật cả đèn nhà vệ sinh và đèn ban công.
Hơn nữa, tín hiệu mạng điện thoại đầy vạch, tôi có thể tự do liên lạc với bên ngoài, hoàn toàn không có lý do gì để sợ.
Mặc dù mọi chuyện có chút kỳ lạ, nhưng tôi tin rằng chỉ cần cảnh sát đến thì mọi thứ sẽ có lời giải thích hợp lý.
Dù là giáo viên hướng dẫn, hay Diệp Văn Kiệt, Trương Hâm, hoặc kẻ g.i.ế.c người không biết có tồn tại hay không thì mọi chuyện rồi cũng sẽ có lời giải đáp mà thôi.
Tôi nhanh chóng nhận được tin nhắn của Lương Hoành trước.
Cậu ấy tạo thẳng một nhóm WeChat và nói trong đó: "Trừ giáo viên hướng dẫn và hai bạn phòng 202 ra thì tất cả những người khác đều có thể liên lạc và gọi điện thoại. Thế nên tôi đã tạo nhóm này, để trước khi cảnh sát đến có thể thông báo tình hình cho nhau."
Tôi nhìn vào danh sách thành viên nhóm chat, quả thật trừ Diệp Văn Kiệt và Trương Hâm ra thì năm người còn lại đều có mặt.
Mọi người bắt đầu an ủi, động viên lẫn nhau, và tất cả đều đã báo cảnh sát, theo lý mà nói thì không thể có chuyện gì lớn nữa.
Cho đến khi Trần Tư của phòng 208 đột nhiên gửi một tin nhắn kỳ lạ: "Hình như vừa nãy có gì đó lướt qua ban công thì phải. Đi về phía Lương Hoành đấy."
Lương Hoành ở phòng 207, tức là cái "thứ gì đó lướt qua ban công" mà Trần Tư nói đang đi về phía phòng 205 của tôi!
Lương Hoành cũng nhanh chóng gửi một tin nhắn: "Đúng là có một bóng đen, nhưng lướt qua rất nhanh, tôi không nhìn rõ. Tiểu Huyền, cậu xem xem thứ đó là cái gì?"
Họ vừa nói vậy, tôi không kìm được mà bước vài bước về phía ban công.
Từ xa tôi đã có thể nhìn thấy hàng rào chống trộm của ban công rồi. Thoạt nhìn dường như không có vấn đề gì, có lẽ là một con chim bay qua làm họ sợ hãi chăng?
Tôi đang định gõ tin nhắn trả lời thì đúng khoảnh khắc cúi đầu xuống, tôi lại nhìn thấy ở vị trí thấp nhất của hàng rào chống trộm...
Ở đó, vậy mà có cái gì đó đang trồi lên…
Đầu người ư?
Đúng vậy, một cái đầu người!
Mái tóc dài rối bời che khuất gần hết khuôn mặt để lộ hai con ngươi đen láy to như quả bóng bàn.
Còn phần da không bị tóc che khuất, dưới ánh đèn ban công chiếu rọi, trông vô cùng nhợt nhạt.
Ngay khoảnh khắc tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn bất ngờ nở một nụ cười với tôi.
Cái miệng của hắn… vậy mà có thể ngoác ra gần chạm tới cằm!