Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

QUY TẮC TÌNH YÊU: KHÔNG GÌ CẢ! - 03

Cập nhật lúc: 2025-06-19 04:42:36
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11.

Anh nói với tôi khu nghỉ dưỡng suối nóng này là một phần thuộc hệ thống kinh doanh nhà họ Tống, anh đến đây bàn chuyện làm ăn. 

 

Anh còn nói thêm, hi vọng tôi sẽ đưa ra một lời giải thích hợp lý. Khi nói điều này anh vẫn nở một nụ cười dịu dàng nhưng giọng điệu lại không hề như thế. Chân tôi hơi run..

 

Vì thế, lúc anh ấy bước vào phòng tắm, tôi như một con sóc cuống cuồng gọi điện cho Tạ Thục. Cô nàng cũng rất sốc khi biết Lâm Nghị đến gặp tôi, cô ấy liên tục giải thích rằng mình không hề sắp xếp chuyện đó. 

 

“Vấn đề bây giờ không phải là cái thằng rác rưởi ấy!”

 

Tôi bực tức gãi đầu, chán nản: “Tao chỉ cảm thấy anh ấy không hề thích tao chút nào, một chút cũng không.”

 

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Tạ Thục đổi chủ đề: “Bây giờ mày bên đấy không có quần áo mặc sao? Tao nhớ mày có để ít quần áo trong vali của tao, lát nữa tao nhờ người mang qua.” 

 

Quần áo gì? 

 

Tôi để quần áo của mình vào vali của Tạ Thục từ khi nào? 

 

Tuy nhiên, tôi chưa kịp hỏi rõ thì Tạ Thục đã dứt khoát cúp điện thoại. Một giây trước khi điện thoại bị ngắt kết nối, tôi nghe rõ có giọng đàn ông. 

 

Chị chị em em không đáng tin! 

 

Nhất là Tạ Thục! 

 

Tôi thấy khó chịu vô cùng, cảm giác bức bối xuất hiện, tôi nghiêm túc suy nghĩ xem liệu mình có cần tiếp tục theo đuổi Tống Công Trì nữa hay không. 

 

Suy cho cùng, ngay từ khi bắt đầu anh ấy đã nói rằng không nên quá coi trọng cuộc hôn nhân này nhưng tôi thì muốn nó tiến xa hơn như vậy. 

 

Đúng lúc tôi chìm trong suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra. Tôi gạt mọi lo lắng sang một bên, nhanh chóng xoay người lại để ngắm nghía vẻ đẹp mê hoặc kia. 

 

Tuy nhiên, thực tế thường tàn nhẫn, anh thay quần áo đã thế còn cài hẳn cúc áo trên cùng. Không thấy được gì cả! 

 

Tôi thất vọng cúi đầu ủ rũ, cho rằng anh ấy thật sự không thích mình. 

 

“Em không muốn thay quần áo à?”

 

“Quần áo em đều ở phòng, Thục Thục nói cô ấy sẽ gửi qua.”

 

Tống Công Trì đang thắt cà vạt, ham muốn đang ngủ yên của tôi hừng hực trỗi dậy. 

 

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lao tới ôm lấy eo của anh:

 

“Vậy anh có thể…”

 

Lời nói ra đến môi, lại vô lực nuốt xuống, giọng tôi ngày càng nhỏ như mèo kêu: “Anh về sớm chút được không?” 

 

Anh im lặng một lúc. 

 

Ngay khi tôi tưởng Tống Công Trì sẽ từ chối, anh thờ phào và gọi tên tôi: “Đỗ Lệ..”

 

“Có chuyện gì sao?”

 

“Anh nghĩ em sẽ nói rằng đưa em đi cùng.”

 

Giọng nói của anh ngập tràn ý cười, nhất thời vô cùng dịu dàng. 

 

12. 

 

Nhưng cuối cùng tôi cũng không thể đi cùng Tống Công Trì. 

 

Tôi chếch lặng nhìn bộ quần áo không thể tiết kiệm vải nằm chỏng chơ trên giường mà Tạ Thục đưa tới, vô thức nhét vào trong chăn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/quy-tac-tinh-yeu-khong-gi-ca/03.html.]

 

Mắt không thấy tim không đau… 

 

Nhưng anh ấy đã nhìn thấy. Anh trầm mặc một lát rồi lên tiếng: “ Cho nên, đây là lời giải thích mà em với bạn em đã bàn bạc qua?”

 

Tôi chịu thôi, nhất thời không biết trả lời thế nào, đành c.h.ế.t cứng, vùi mình xuống giường. 

 

—— Bỏ đi, thế giới này sắp bị huỷ diệt rồi! 

 

Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của Tống Công Trì, rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ ràng. 

 

“Lời giải thích này khá hay, có vẻ như em vẫn nhớ được sở thích của tôi.”

 

Giọng anh có chút vui vẻ.

 

Sở thích?

 

Tôi giật mình, chậm chạp nhớ ra rằng anh đã từng nói: “Nhưng nguyên mẫu lại thích màu đỏ hơn.”

 

Và trùng hợp bộ Tạ Thục mang tới là màu đỏ. Nhất thời, tôi tưởng mình bị chăn bông làm ngạt thở đến mức hô hấp có phần khó khăn. 

 

“Xem ra, tối nay em không thể đi cùng tôi được rồi.” Tống Công Trì nghiêng người, xoa đầu tôi giống như dỗ dành: “Lát nữa, tôi sẽ sai người chuẩn bị trang phục cho em, tối mai còn có một bữa tiệc nữa..”

 

“Có lẽ tôi cần sự giúp đỡ của bà Tống trong bữa tiệc đó.”

 

Anh vừa nói ra hai chữ “bà Tống”, tôi ngẩng đầu lên, trong mắt sáng bừng: “Anh gọi em là gì cơ?”

 

Tống Công Trì không trả lời tôi, anh đưa tay xem giờ: “Đến giờ rồi, em nghỉ ngơi sớm chút.”

 

Tôi vô thức nắm chặt lấy tay Tống Công Trì. Anh nghiêng đầu nhìn tôi đầy thắc mắc.

 

“Em….em vẫn chưa giải thích…”

 

Ống tay áo tôi đang cầm có cảm giác nóng lên, tôi cúi đầu mặt đỏ bừng. 

 

“Giải thích??”

 

Anh liếc mắt thấy tấm vải đỏ lộ ra ngoài liền cười. Anh thuận theo tay tôi, xoay lại, ngón tay xuyên qua kẽ hở ngón tay, mười ngón tay đan chặt vào nhau. 

 

Tôi ngơ ngác nhìn hai tay chúng tôi đang nắm chặt, chưa kịp định thần lại đã bị anh nhẹ nhàng nhéo vài cái sau gáy. 

 

“Đúng là một cô bé ngoan!” Tống Công Trì mỉm cười, giọng nói có một chút mê hoặc. 

 

Ngoan, bé ngoan?!?

 

Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, xấu hổ mặt đỏ bừng. 

 

“Em…..”

 

“Nghỉ ngơi đi.”

 

Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã thu tay về, gương mặt trở lại thành vẻ lạnh lùng ban đầu. Dường như sự mê hoặc chếch người vừa nãy…chỉ là tưởng tượng của tôi. 

 

Đây là lần thứ hai.

 

Mỗi khi Tống Công Trì tỏ ra dịu dàng một chút, thì nhất định anh ấy sẽ không lưu tình dứt khoát rút lui. 

 

Tôi ngơ ngác nhìn bàn tay vừa nắm tay anh, trong mắt một tầng sương mù mờ mịt.

 

—Tống Công Trì, anh có thích không?

Loading...