17.
Đừng hỏi gì cả.
Câu hỏi duy nhất bây giờ là bị cáo đã nghĩ đến viết gì lên bia mộ của mình chưa.
Tôi ngồi trên giường nhớ lại chuyện tối qua, cảm thấy trên đời này không có gì là không thể vượt qua được.
A Di Đà Phật.
Ngã Phật từ bi.
—— Điều tuyệt vọng nhất trên đời này là khi say, bạn vẫn nhớ như in những điều ngu ngốc mà mình đã làm trong lúc đấy.
Khi Tống Công Trì bước ra từ phòng tắm, tôi lập tức nhìn thấy những vết hôn mờ ám bầm tím trên cổ anh ấy, kí ức chếch tiệt muốn chôn vùi lại hiện lên.
"Tỉnh rồi?"
Tôi uể oải đáp lại, không dám ngẩng đầu lên.
“Vậy trước tiên chúng ta hãy giải quyết một số chuyện.”
Chiếc máy tính bảng được ném lên giưòng, màn hình chính là bộ manga mới của tôi.
Tống Công Trì mỉm cười nói: "Lão công?"
Tôi vô thức đáp lại, sau đó tôi kinh hãi phát hiện nụ cười trên mặt Tống Công Trì trở nên ôn hòa hơn.
"Thật ra, em có thể giải thích điều này..."
"Vậy thì giải thích rõ ràng đi."
Tống Công Trì lại đưa cho tôi điện thoại di động của anh ấy.
Trên đây là ảnh màn hình cuộc nói chuyện của chúng tôi trong group chat.
——Tạ Thục, tên tội đồ này đã phản bội tôi!
Tống Công Trì thản nhiên vuốt màn hình, hơi nhướng mày:
“Thật ra tao bị mù màu, nhưng với sự giúp đỡ của chú Tống, tao đã thành công nhớ được màu vàng.”
"Chú Tống của tao không gợi cảm hay dễ thương nhưng tao lại phát điên lên."
“Mỗi lần nhìn thấy mặt chú Tống, mặt tao không tự chủ mà đỏ bừng lên.”
Mỗi lần Tống Công Trì đọc một câu, đầu tôi lại cúi xuống một chút.
Cho đến khi cuối cùng tôi không thể cúi nổi nữa liền vùi mình vào trong chăn che đi sự xấu hổ ê chề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/quy-tac-tinh-yeu-khong-gi-ca/05.html.]
“Đỗ Lệ,”
Tống Công Trì đặt điện thoại xuống, giọng nói không giấu được ý cười: “ Bây giờ nghệ sĩ đều cống hiến hết mình cho nghệ thuật đồng thời còn cống hiến cả tấm lòng của mình nữa sao?”
Sự giễu cợt trong giọng điệu của người đàn ông này không thể che giấu được.
"Em thích tôi?”
Tuy là một câu hỏi nhưng Tống Tòng Trì vô cùng khẳng định.
Tôi cúi đầu, thì thầm: “Em tưởng anh biết rồi.”
"Tôi chỉ muốn chắc chắn."
Tống Công Trì dừng một chút, “Dù sao, tôi cũng không thể biết em thích tôi hay chỉ đơn giản là thèm muốn cơ thể này của tôi.”
“Không phải đều giống nhau sao…”
“Cái này thì khác.” Tống Công Trì giữ vai, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Anh bỗng nhiên cười: "Đỗ Lệ, em đã ham muốn cơ thể của anh ba lần rồi."
"Nhưng em chưa bao giờ nói thích anh dù một lần."
18.
Nghe Tống Công Trì nói, trước khi tôi nhớ lại hai lần đây tôi thèm muốn cơ thể anh là khi nào, anh vẫn phải kiềm chế lại việc bản thân mình cũng thích tôi.
“Lão già này, vịt chếch vẫn còn cứng mỏ, rõ là cũng thích tao mà còn cố kiềm chế tao lại.”
Tôi nói giọng đầy hờn dỗi trong group chat nhưng khóe miệng tôi không tự chủ được mà nhếch lên.
Bạn thân 1: “Block tao giùm cái!”
Bạn thân 2: “ Xin phép không cho lời khuyên nào nữa.”
Bạn thân 3: “ Tôi khốn nạn quá….*Icon vả mặt*”
Bạn thân 4 -Tạ Thục: “ Tao biết lần đầu tiên mày thèm khát cơ thể của anh ấy là khi nào!”
Tôi im lặng vài giây, sau đó dứt khoát gọi cho Tạ Thục, hoàn toàn quên mất mình vừa muốn tuyệt giao với cô nàng ngay lúc nãy.
“Bổn cung cho nhà ngươi một cơ hội để chuộc tội.”
Tạ Thục im lặng vài giây, trầm giọng nói: “Mày còn nhớ mày gặp Lâm Nghị như thế nào không?”
“Chuyện đấy thì liên quan gì đến thằng oắt Lâm Nghị?”
Tôi hoang mang style, thậm chí còn nghĩ Tạ Thục đang đổi chủ đề: “Đúng rồi, tao còn chưa hỏi mày là tại sao Lâm Nghị lại biết được phòng tắm riêng mà mày đặt cho tao!”
“Chuyện này không những có liên quan tới cậu ta mà còn trực tiếp liên quan!”