QUY TẮC TÌNH YÊU: KHÔNG GÌ CẢ! - 07
Cập nhật lúc: 2025-06-19 04:45:01
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21.
Lâm Nghị đến gặp tôi nói rằng cậu ta hối hận và thật ra rất thích thôi.
Tôi yên lặng lắng nghe lời bộc bạch đầy chân thành của cậu ta, một lúc sau tôi mới hỏi: “Vậy còn những người bạn gái trước đó, cậu tính sao?”
“Sao?”
Lâm Nghị giật mình, tựa hồ như không hiểu ý trong câu hỏi của tôi.
“Người trẻ thường thích chơi bời là chuyện không quá to tát.” Tôi mỉm cười, “Nhưng tôi già rồi, tôi chỉ muốn tìm một người một lòng yêu tôi.”
Hỏi tôi có thích Lâm Nghị không ư?
Có lẽ một chút
Như một cậu em trai đẹp mã, luôn làm bộ dạng ngoan ngoãn mỗi khi gặp tôi, từng cử chỉ và hành động đều dịu dàng..
Rất ít người có thể né tránh được sự tấn công như thế.
Nhưng nếu bạn biết những dịu dàng và ân cần này đổi lại bằng giọt nước mắt của những người khác, thì những việc đấy chẳng là gì, có thể sẽ khó chịu.
“Tiền bối, chị cảm thấy hắn ta sẽ thật lòng yêu chị sao?”
Lâm Nghị cười lạnh.
Cậu ta nói với tôi rằng Tống Công Trì không phải là loại người tốt đẹp gì, anh ta đã gài bẫy tôi, ngay cả Tạ Thục cũng là người của anh ta.
“Hắn ta lừa dối chị về việc kết hôn, sau đó cố tình phớt lờ chị trong một thời gian. Chị có bao giờ nghĩ tới tại sao Tạ Thục lại đưa chị đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nhà họ Tống và vừa vặn Tống Công Trì lại vô tình ở đó chưa?
“Còn có thẻ phòng của tiền bối…”
Lâm Nghị nói rằng thẻ phòng đã bị Tống Công Trì lấy đi.
Tôi im lặng nghe Lâm Nghị nói một hồi, cuối cùng lên tiếng “Lẽ nào cậu không thấy việc này giống như vợ chồng đang theo đuổi nhau hơn sao?”
Lâm Nghị nghẹn ngào, tức giận đến không nói được thêm lời nào nữa.
Cậu ta trực tiếp đưa tôi đến gặp Diệp Nhã, nói rằng muốn tôi nhìn thấy bộ mặt thật của Tống Công Trì.
22.
Diệp Nhã xinh đẹp, vẫn có khí chất bất phàm của một người phụ nữ thời xưa.
Nhưng đây chỉ là vẻ bên ngoài.
“A Trì không thích cô.”
Tôi vừa ngồi xuống, chưa ấm chỗ, cô ta đã đi thẳng vào vấn đề, tay khuấy nhẹ chiếc thìa trong cốc: “Thật xin lỗi vì đã tới gặp cô một cách vội vàng như thế, nhưng để tránh cho cô tiếp tục tự làm tổn thương bản thân, tôi chỉ có thể nói thẳng ra như vậy.”
“Khi A Trì cầu hôn với cô, anh ấy chỉ muốn lợi dụng cô để chọc giận tôi thôi.”
Giọng điệu của cô ta có vẻ như đang hối hận, gãi đúng trọng tâm, ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng như là đang suy nghĩ cho tôi.
“Cô Nhã có biết một đạo lý này không?”
“Sao?”
“Kết hôn trước, yêu sau, lên xe trước, trả tiền vé sau…”
Sắc mặt Diệp Nhã có chút u ám, nhưng lại miễn cưỡng nở ra nụ cười hiền hòa.
Cho đến khi tôi đi vệ sinh và quay lại trên bàn xuất hiện một đĩa bánh sữa hạnh nhân.
“Ông Tống rất thích tôi,” Diệp Nhã cười đầy vẻ tự hào: “Chính ông ấy sắp xếp cho tôi trở lại Trung Quốc.”
Sau khi kết hôn, tôi không đến nhà họ Tống nhiều. Tôi biết mối quan hệ giữa hai cha con họ không tốt nhưng không ngờ lại tệ đến vậy:
—— Tạ Thục nói rằng Diệp Nhã đã nhiều lần muốn trở về Trung Quốc nhưng đều bị Tống Công Trì ngăn chặn.
“Vậy sao?” Tôi ngồi xuống, hơi nhướng mày, bắt chước Tống Công Trì.
“Thật ra tôi bị dị ứng với hạnh nhân.”
Diệp Nhã nhấc một miếng bánh sữa hạnh nhân lên, khiêu khích nói: “Cô đoán xem, nếu ông Tống biết cô có ý định hãm hại tôi, liệu ông ấy có để cô với Tống Công Trì tiếp tục ở bên nhau không?”
Cách thức vừa điên vừa khùng.
Nhưng tôi cũng chỉ nhìn Diệp Nhã ăn miếng bánh, một lúc sau trông cô ta có vẻ khó chịu. Có lẽ cô ta đối với bản thân mình cũng không quá triệt để, ít nhất cũng chỉ ăn nửa miếng bánh kia.
Tôi đang chờ anh ấy đến. Không lâu sau, tôi thấy Tống Công Trì sắc mặt đầy u ám bước vào quán cà phê.
“A Trì…”
Tôi thật sự ngưỡng mộ Diệp Nhã, hiện tại cô ta nổi mẩn khắp người, bộ dạng đáng thương kia khiến đàn ông phải xót xa.
Tôi vui vẻ nhìn Diệp Nhã đang diễn trò, giây tiếp theo tôi bị kéo vào trong vòng tay ai đó.
“Cơ chuyện gì không ổn sao?”
Giọng nói trầm thấp đầy lo lắng của Tống Công Trì vang lên.
Hắn cau mày: “Không phải Tạ Thục đã nói với em rằng, người đàn bà này là kẻ điên sao?”
Anh tức giận, lực ở tay siết chặt hơn ở trên eo tôi. Diệp Nhã xịt keo cứng đơ nhưng không chịu bỏ cuộc: “A Trì, cô ấy giả bộ ngây thơ, cố tình gọi bánh sữa hạnh nhân….”
“Thế cô đã chế t chưa?”
Lúc này Tống Công Trì mới bố thí liếc mắt qua Diệp Nhã: “Thật xấu xí.”
“Cái gì?” Diệp Nhã giật mình tựa hồ không tin nổi vào tai mình.
“Nếu cô chưa ch ết thì gọi 120 đưa cô đến bệnh viện rửa ruột đi.”
Tống Công Trì sắc mặt dường như bị bao phủ một tầng sương lạnh, chính là trực tiếp cảnh cáo:“Diệp Nhã, nếu như ông già có thể tìm cách để cô trở về nước, tôi sẽ càng có nhiều biện pháp mạnh để cô vĩnh viễn không thể trở về đại lục.”
Sắc mặt Diệp Nhã lập tức tái nhợt, cô ta sợ hãi.
"Nhưng cô ta muốn g iết tôi!"
Đột nhiên, Diệp Nhã như điên cuồng chỉ vào tôi:
"Cậu muốn che giấu một kẻ sát nhân sao?"
"Việc này…..chị gái à!”
Tôi làm theo dáng vẻ thường ngày của Tống Công Trì, thở dài, rồi trong túi lấy ra một chiếc bút ghi âm nhỏ.
“Mặc dù cô cố tình chọn một điểm mù mà máy quay an ninh không thể soi tới, khuất người nhưng thời đại công nghệ đang phát triển vô cùng mạnh mẽ thế này, e là tôi muốn lưu lại chứng cứ cũng không hẳn là khó.”
Tạ Thục nói, Diệp Nhã là thứ đàn bà điên, chuyện gì cũng dám làm, nếu tôi đến gặp cô ta hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Thế là tôi bỏ vào túi một chiếc máy ghi âm.
Diệp Nhã không nghĩ tới tôi lại có cách này để giải quyết cô ta, sắc mặt dữ tợn nhưng không thể làm gì được tôi.
Sau đó cô ta bị người của Tống Công Trì cưỡng ép đưa đến bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/quy-tac-tinh-yeu-khong-gi-ca/07.html.]
Tống Công Trì nói sở dĩ ông già yêu cầu cô ta trở lại Trung Quốc là vì cô ta đang mang thai.
“Của ba Tống sao?” Tôi sửng sốt.
Anh im lặng một lúc rồi gật đầu.
Tôi nhất thời không biết nói sao, chỉ có thể ôm chặt Tống Công Trì vào lòng an ủi anh.
Rồi xong, tôi bị anh hất ra một cách không thương tiếc, thứ đàn ông thúi, không biết thương hoa tiếc ngọc.
“Đừng hòng nghĩ tới, tôi có đầy đủ lí do để nghi ngờ em chỉ đang thèm muốn cơ thể tôi.”
Anh ấy nhẫn tâm từ chối sự quan tâm của tôi. Nhưng lần này tôi không xấu hổ rời đi đâu, nói là làm, tôi hung hăng lao tới, giữ chặt mặt Tống Công Trì và hôn “chụt” một cái.
“Em nhớ”
Tôi tự tin ôm lấy anh không chịu buông:
“Vì thế em không cho phép anh kiềm chế lại tình cảm của mình nữa!”
Tống Công Trì không nói gì, anh im lặng siết chặt bàn tay đang vô thức ôm lấy tôi.
23.
Tôi vẫn nhớ chính xác lần thứ hai tôi thèm muốn thân thể của Tống Tòng Trì là khi nào.
Thành thật mà nói không phải là thèm thuồng gì cả mà đơn giản chỉ là gặp gỡ.
Đúng hơn chỉ là thấy bóng lưng.
Trong kỳ nghỉ năm đó, tôi cũng một nhóm du lịch đi leo núi ở vùng núi tuyết Alaska.
Ngay khi chúng tôi leo lên điểm cao nhất và đang tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp thì bỗng nghe thấy tiếng băng vỡ ở phía xa.
Đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến một trận tuyết lở.
Thậm chí trong nháy mắt, tôi tưởng mình chếch chắc rồi.
May mắn thay, thảm họa này không kéo dài quá lâu.
Đoàn chúng tôi đều an toàn sau thảm họa, họ đã cười và nói đùa rằng họ còn chưa nhìn thấy cực quang mà chuyến đi đã phải kết thúc và họ đã bị hướng dẫn viên mắng.
Hướng dẫn viên cho biết, trùng hợp cũng có một đoàn leo núi ban đêm đang ở trong hầm trú ẩn, ngoài ra còn có một người rất có kinh nghiệm trong việc cứu hộ nên anh ấy đã giúp tất cả chúng tôi.
Có người hỏi là ai, hướng dẫn viên nghiêng đầu về một hướng: “Ở bên kia.”
Tôi cũng nhìn qua. Người đàn ông ấy mặc một đồ tuyết rất dày nhưng nó không thể che giấu được dáng người cao ráo và rắn chắc. Anh ấy quay lưng lại với chúng tôi, đang nói chuyện với đội trưởng đội cứu hộ.
Đoàn chúng tôi quyết định rằng sẽ cảm ơn để tỏ rõ sự biết ơn cứu mạng ấy.
Vốn dĩ tôi cũng muốn nhờ người đẩy xe lăn qua bên đó, nhưng chân tôi đau đến mức khiến tôi ngất đi. Ngày hôm sau tỉnh dậy người đó đã rời đi.
Có người trong đoàn kể rằng người đàn ông đó đã đến gặp tôi nhưng khi đó tôi hôn mê lại còn ôm chặt đùi của anh ấy không chịu buông.
Tôi một phen xấu hổ ê chề.
Người ấy không để lại tên cũng như thông tin liên hệ, câu chuyện cứ vậy mà đi vào quên lãng.
Và tại sao tôi nhớ ra ? Ngày hôm đấy tôi thấy một chiếc hộp trong phòng làm việc của Tống Công Trì. Bên trong là hai bức ảnh, một bức là chụp cực quang ở Alaska và bức còn lại là ảnh chụp tôi đang nằm trên giường bệnh.
Có hai từ được viết trên ảnh của tôi: “Rạng Đông”.
24.
“Vì là ân nhân cứu mạng nên lấy thân báo đáp.”
Tống Công Trì nhéo má tôi, mặt có vẻ tức giận nhưng giọng nói đầy ý cười: “Kết quả khi tôi về lại Trung Quốc, đợi rất lâu vẫn không thấy có ai liên lạc, em chính là đồ vô tâm.”
“Anh có để lại phương thức liên lạc của mình không?”
Tôi ngỡ ngàng, vô thức ôm c.h.ặ.t t.a.y Tống Công Trì. Anh im lặng, lúc sau nghiến răng nói với tôi: “Em đừng có nói rằng không nhìn thấy tờ giấy ở bên gối của em.”
Khi đó, đoàn chúng tôi không phải là những người duy nhất bị mắc kẹt trên núi tuyết, bệnh viện ngày hôm đấy vô cùng hỗn loạn, không có đủ giường cho bệnh nhân.
Vì vậy, sau khi thấy mình ổn định hơn tôi liền rời đi luôn và cũng không kiểm tra lại.
Tuy nhiên, thời đại nào rồi mà vẫn còn trao đổi số điện thoại liên hệ bằng giấy viết vậy?
Tôi bất mãn nhưng lại không dám tỏ thái độ, tôi dùng ánh mắt đầy chân thành hỏi: “Vậy sao anh không đưa cho hướng dẫn viên của em?”
Nghĩ đến vì điều này mà tôi và anh lại bỏ lỡ nhau một khoảng thời gian quá lâu, vậy mà con người nhỏ mọn này lại nhớ dai như vậy khiến tôi không thể ăn thịt anh được, đau lòng quá đi!
Tống Công Trì vậy mà im lặng quá, thấy hai tai anh đỏ bừng, tôi cười lớn: “ Anh sợ người ta nghĩ anh là trâu già thích gặm cỏ non à?”
Anh không trả lời tôi nhưng vẻ mặt khó chịu kia chính là đáp án.
Tôi cười đến nỗi ngã vào vòng tay anh, còn anh thì bất lực đỡ lấy tôi.
“Chú Tống ơi?”
Cười chán, tôi ôm cổ Tống Công Trì, đôi mắt đấy hi vọng: “Chúng ta lại đi Alaska đi!”
“Lần trước, em không có cơ hội nhìn thấy cực quang!”
Sau vụ tai nạn ấy, tôi chưa bao giờ có ý định muốn tới Alaska thêm một lần nào nữa. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
“Em không sợ nữa sao?” Tống Công Trì ôm chặt tôi để tôi không bị ngã xuống.
Tôi đoán Tạ Thục đã tiết lộ bí mật của tôi cho anh ấy, cô ả hai mang!
“Em không sợ! Nhưng có lẽ xem xong cực quang, đành phải đích thân đến bệnh viện một chuyến, nếu may mắn có thể nhìn thấy tờ giấy anh để lại.”
“Nghe chừng xác suất có vẻ thấp hơn cả việc tôi không đồng ý cho em biến tôi thành nhân vật chính trong bộ manga của em.”
"Tống Công Trì!"
“Ừ?”
“.......”
"...Em có điều gì muốn nói thì nói đi."
"Em rất thích anh!"
Tống Công Trì nói rằng anh ấy chưa bao giờ nghe tôi nói rằng mình thích anh nên lần này tôi sẽ nói cho anh ấy biết.
Anh ấy ôm tôi rất lâu, nụ cười trong mắt còn mê hoặc tôi hơn là vẻ đẹp của cực quang huyền ảo ở Alaska.
Tôi mơ hồ nghe thấy anh ấy nói: “Anh yêu em.”
Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi thấy một tờ ghi chú.
Nhưng không phải bệnh viện ở Alaska mà ở cạnh gối của tôi. Dưới số điện thoại là một dòng chữ rất ngắn gọn của Tống Công Trì:
“ Lần này tôi có thể chờ Tống phu nhân gọi điện cho mình không?”
(Hoàn chính văn)