QUỸ TỪ THIỆN MỖI THÁNG, DÀNH CHO VỢ CON RIÊNG CỦA CHỒNG - 5

Cập nhật lúc: 2025-08-08 16:42:00
Lượt xem: 298

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Ngôn cầm ly rượu, mặt đỏ như gan heo.

 

Anh , ánh mắt chứa đầy nhục nhã, hối hận, và một chút van xin.

 

Anh hy vọng nể tình xưa, giữ thể diện cho một chút.

 

nhẹ.

 

nhận lấy ly rượu từ tay , nhẹ nhàng lắc lắc.

“Vương tổng, trợ lý của ông, năng lực thế nào?”

 

“Ồ, năng lực thì quan trọng lắm,” – Vương tổng vỗ vai Cố Ngôn, như vỗ một món hàng – “Quan trọng là điều, lời.”

 

gật đầu, nâng ly rượu đỏ trong tay, uống cạn.

 

Sau đó, Cố Ngôn, chậm rãi :

 

điều.”

 

“Dù thì… đồ dùng , khác dùng , luôn thấy tiện tay hơn một chút.”

 

Cả phòng tiệc im phăng phắc.

 

Mặt Vương tổng lúc xanh lúc trắng.

 

Cố Ngôn thì… mất sạch sắc m.á.u mặt.

 

đặt ly rỗng lên khay, mỉm duyên dáng, rời .

 

Vừa bước khỏi hội trường, lưng vang lên tiếng thủy tinh vỡ, kèm theo tiếng chửi rủa giận dữ của đàn ông.

 

Chẳng liên quan gì đến nữa.

 

Cuộc sống tiếp diễn, nhẹ nhàng mà kiên định.

 

Sự nghiệp của như diều gặp gió, công ty mở rộng quy mô gấp đôi.

 

cho một kỳ nghỉ dài, khắp những nơi đây từng đến mà thời gian.

 

Tại bờ sông Seine ở Paris, gặp một đàn ông thú vị.

 

Anh là một họa sĩ, tên Lục Cảnh Minh.

 

Chúng quen trong một phòng triển lãm, vì góc khác về cùng một bức tranh.

 

Anh hài hước, hiểu , và ánh mắt khi luôn ngập tràn sự trân trọng.

 

Chúng cùng dạo bảo tàng, nhâm nhi rượu vang ở quán nhỏ ven đường, chuyện nghệ thuật và cuộc sống.

 

Khi về quá khứ của , tỏ vẻ thương hại, chỉ bình thản :

 

“Không của em. Em chỉ là dành quá nhiều tình cảm đúng đắn cho một sai trái mà thôi.”

 

Tối cuối cùng khi rời Paris, hẹn gặp chân tháp Eiffel.

 

Anh :

 

“Giang Niệm, bây giờ lẽ thời điểm thích hợp nhất. bỏ lỡ.”

 

“Cho một cơ hội… cũng là cho chính em một cơ hội, ?”

 

đôi mắt chân thành của , ánh đèn rực rỡ, lấp lánh như cả dải ngân hà.

 

do dự.

 

Sau tổn thương từ Cố Ngôn, giống như một con chim sợ cành cong, mất hết niềm tin tình cảm.

 

“Em…”

 

“Không ,” – ngắt lời – “Em cần trả lời ngay. Anh sẽ đợi.”

 

Anh đưa một phong bì:

 

“Đây là bức chân dung vẽ em. Hy vọng em thích.”

 

Về đến khách sạn, mở .

 

Là một bức phác họa.

 

bên cửa sổ sát đất, đón ánh nắng, nở nụ tự tin và an yên.

 

Là phiên bản mà yêu thích nhất của chính .

 

Góc bên bức tranh, dòng chữ nhỏ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-tu-thien-moi-thang-danh-cho-vo-con-rieng-cua-chong/5.html.]

 

“Mong em mãi hướng về ánh mặt trời, sợ buồn đau.”

 

Tim , khoảnh khắc đó, khẽ run lên.

 

—--------

 

Sau khi về nước, và Lục Cảnh Minh vẫn giữ liên lạc.

 

Mỗi ngày chúng đều chia sẻ cuộc sống của , như hai bạn quen nhiều năm.

 

Anh từng tạo áp lực cho , chỉ lặng lẽ ở bên.

 

Chính sự điềm tĩnh và tôn trọng đó, dần khiến cánh cửa trái tim khẽ mở.

 

Một năm , Lục Cảnh Minh về nước, tổ chức một triển lãm tranh ở thành phố .

 

Hôm khai mạc, đến.

 

Chủ đề của triển lãm là: “Tái sinh.”

 

Mỗi bức tranh đều tràn đầy sức sống và hy vọng.

 

Cuối hành lang, thấy một bức tranh sơn dầu khổng lồ.

 

Trên tranh là hình ảnh một phụ nữ đống đổ nát, lưng cô là ánh sáng rực rỡ, một mặt trời mới đang từ từ mọc lên.

 

Người phụ nữ đó — là .

 

Lục Cảnh Minh bước đến bên cạnh.

 

“Em thích ? Đây là món quà dành tặng em.”

 

bức tranh, khóe mắt ươn ướt.

 

“Lục Cảnh Minh,” – sang – “Anh… vẫn còn chờ em ?”

 

Anh , như một đứa trẻ:

 

“Anh vẫn luôn đợi.”

 

Anh lấy từ túi một chiếc hộp nhung nhỏ, quỳ một gối xuống.

 

“Giang Niệm, 13.145,21 tệ, nhưng cả trái tim — sẵn sàng yêu em, bảo vệ em trọn đời trọn kiếp.”

 

“Em đồng ý… lấy chứ?”

 

, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

 

— là những giọt nước mắt của hạnh phúc.

 

gật đầu:

 

“Em đồng ý.”

 

Hôm đó, nhận một thông báo từ ngân hàng.

 

Không tin nhắn chuyển khoản.

 

Mà là khoản đầu tư tài chính tự mua đây đến hạn — và lợi nhuận thu về hề nhỏ.

 

dãy dài màn hình điện thoại, khẽ mỉm .

 

Thì , thứ đem cảm giác an lớn nhất cho một phụ nữ, bao giờ là con trong lịch sử chuyển khoản của đàn ông.

 

Mà chính là dư trong tài khoản của chính ngày càng tăng,

và sự tự tin để bất cứ lúc nào cũng thể xoay rời , chút do dự.

 

Còn tình yêu —

nó nên là phần thưởng điểm xuyết thêm cho cuộc sống,

chứ chiếc phao cứu sinh để níu lấy mà sống.

 

Giống như một xu thiếu hụt năm xưa mà Cố Ngôn từng gửi cho .

 

hình phạt.

 

Mà là một lời nhắc nhở.

 

Nhắc rằng — cuộc đời xứng đáng những điều hơn.

 

HẾT.

 

 

 

Loading...