Ra Tù Gặp Lại Tình Cũ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-08-03 05:29:12
Lượt xem: 48

Ngày bước khỏi trại, một ai chờ. tự nhủ với lòng điều đó hàng trăm, hàng ngàn trong suốt ba năm qua, nhưng khoảnh khắc cánh cổng sắt nặng nề khép lưng, một cơn gió nóng hầm hập thổi qua, lòng vẫn hẫng một nhịp. Trời Sài Gòn cuối tháng năm nắng rát, như thiêu đốt cả những hy vọng cuối cùng còn sót trong . Con đường nhựa mặt trải dài, trống trơn đến lạ lùng, một bóng cây, một chiếc xe nào đậu .

 

Cô quản giáo, luôn đối xử với bằng sự ân cần hiếm hoi trong những ngày u tối, tiễn tận cổng. Gương mặt chị lộ rõ vẻ lo lắng, ánh mắt dáo dác quanh như thể đang tìm kiếm một điều gì đó mà chị chắc sẽ bao giờ xuất hiện. Chị khẽ hỏi, giọng còn vương chút ngập ngừng, như sợ chạm vết thương lòng của : “Chị Trà, tới đón ?”

 

lắc đầu, những ngón tay siết chặt quai chiếc túi vải bạc màu cũ kỹ vai. Chiếc túi là tất cả những gì , gom góp từ ba năm cuộc đời gói gọn trong đó. cố nặn một nụ thật gượng gạo, để chị yên tâm, để chị thấy vẫn , vẫn mạnh mẽ: “Không chị. Nhà cũng gần mà. bộ .”

 

Cô quản giáo vẫn yên tâm. Chị ngập ngừng một lát, móc ví, rút mấy tờ tiền lẻ nhàu nhĩ. Có lẽ đó là tiền chị dành dụm cho những bữa ăn trưa đạm bạc của . Chị chìa , ánh mắt đầy sự thương cảm: “Cầm lấy xe ôm. Ngoài nắng bộ dễ cảm nắng lắm.”

 

lùi nửa bước, lắc đầu dứt khoát. Lòng nhận bất cứ sự bố thí nào, dù là từ lòng . còn đôi chân, còn sự tự trọng cuối cùng. “ còn đôi chân. Cảm ơn chị.” , giọng kiên quyết. Rồi lưng, ngoái đầu . sợ nếu ngoái đầu, sẽ thấy sự thương hại trong mắt chị, và sẽ thể giữ vững những gì còn của .

 

Trong chiếc túi vải thô ráp vai , ngoài hai bộ quần áo sờn cũ, là vài lá thư từng gửi . Những lá thư trong đêm, khi chìm giấc ngủ, đối diện với bức tường lạnh lẽo, tâm sự với những con chữ. cho , cho Nam, cho cả Hà Vy. xé bỏ, hoặc giấu . , chẳng lá thư nào đáng gửi từ nơi , và cũng chẳng ai nhận chúng cả. Cùng với những lá thư, là một bản đồ cũ tự vẽ bằng trí nhớ – từ trại về nhà mất đúng hai tiếng mười bảy phút bộ. tính toán kỹ lắm, từng bước chân, từng con hẻm, từng ngã tư. sẽ chẳng ai đến đón cả. Đó là sự thật phũ phàng mà học cách chấp nhận.

 

Sài Gòn ba năm dường như chả đổi mấy. Vẫn cái nắng đổ lửa, vẫn tiếng xe cộ ồn ào, vẫn mùi khói bụi lẫn với mùi thức ăn đường phố. qua con hẻm cũ, nơi ngày xưa và Nam vẫn thường hẹn hò ở quán cà phê lề đường. Giờ đây, tấm biển “sang nhượng” bạc màu, phủ đầy bụi bặm. Tiệm bánh hồi đó từng mua kem sinh nhật cho cũng đóng cửa từ bao giờ. Mọi thứ vẫn đó, nhưng còn là của nữa. Mọi thứ xa lạ, như thể là một kẻ lữ hành trở về từ một thế giới khác.

 

Dừng ở đèn đỏ, bắt gặp một chiếc xe đẩy em bé. Một khoảnh khắc thôi, nhưng nó đủ sức kéo về với vực sâu của ký ức. cưỡng mà cúi xuống, giọng khẽ khàng như sợ vỡ tan sự yên bình của hình ảnh mắt: “Em bé mấy tháng em?”

 

Cô gái trẻ mỉm , nụ tươi rói, ánh mắt tràn đầy tình . Cô nhẹ nhàng đáp: “Một tuổi rưỡi chị ạ.”

 

“Kháu quá.” cúi xuống thấp hơn nữa, huýt sáo nho nhỏ trêu đứa bé. Nó toét miệng, đôi tay mũm mĩm quờ quạng trong khí, như nắm lấy nắng vàng. Lòng thắt , một vết đau nhói lên lời. Đã từng… cũng một mầm sống trong bụng. Một mầm sống cơ hội thấy ánh mặt trời. Nỗi đau , dù ba năm trôi qua, vẫn còn nguyên vẹn, như một vết sẹo bao giờ lành.

 

tiếp tục lê bước. Căn nhà trọ nhỏ cuối hẻm sâu, nơi sống cùng , giờ đây phủ bụi thời gian. Cánh cửa gỗ cũ kỹ, sơn bong tróc từng mảng. cúi , đôi tay run rẩy tìm chiếc chìa khóa dự phòng giấu trong khe gạch. Chiếc chìa khóa vẫn ở đó, như một lời nhắc nhở về những gì từng thuộc về . Cánh cửa mở , một mùi ẩm mốc cũ kỹ xộc mũi, đánh thức những kỷ niệm ngủ quên. Căn phòng nhỏ tối om, lạnh lẽo, nhưng vẫn thuộc đến lạ kỳ.

 

Trên chiếc tủ gỗ mục nát đặt cạnh cửa, là bức di ảnh . Gương mặt hiền từ, nghiêng nghiêng, nhưng giờ bụi mờ cả khuôn mặt, như thể cũng đang cùng . đặt chiếc túi xuống sàn, đôi tay run run lau lớp bụi khung ảnh. Giọng nghẹn , chỉ đủ thì thầm, như một lời thú tội muộn màng: “Má ơi, con về .” Không tiếng đáp , chỉ sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

 

Những ngày đó, cắm mặt việc tìm việc. Chỗ nào thấy ghi “ưu tiên kinh nghiệm”, đều tới, bất chấp những ánh dò xét, những câu hỏi nghi ngại. cố gắng tỏ là một bình thường, một phụ nữ sẵn sàng từ đầu. khi từng trại – dù chỉ là tội danh lỡ tay tự vệ, một phút nông nổi đổi cả cuộc đời – thì họ lắc đầu. Những cánh cửa đóng sầm mắt , hết đến khác. Sự kỳ thị, phân biệt đối xử, nó như một sợi dây vô hình trói chặt , cho một cơ hội nào.

 

Cuối cùng, ở một kho lạnh phân loại hàng. Chỗ đó… quan tâm lý lịch. Họ chỉ cần khỏe mạnh, chịu khó, đòi hỏi gì nhiều. chấp nhận, bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt, bất chấp những ca việc kéo dài hàng chục tiếng đồng hồ. cắm đầu , cố gắng nghĩ suy, cố gắng cho đôi tay và đôi chân mệt nhoài để khi về đến nhà, thể ngủ ngay lập tức, còn thời gian để hồi tưởng về những gì qua.

 

thể trạng cho phép. Một tuần , ngất lịm giữa ca . Khi tỉnh dậy, thấy đang giường bệnh, mùi thuốc sát trùng xộc mũi. Bác sĩ bước , gương mặt nghiêm nghị. Ông rằng tử cung tổn thương lâu năm, điều trị ca phá thai ngoài ý năm đó, giờ chỉ cần nặng là tụt huyết áp. Ông khuyên nên nghỉ ngơi, việc nặng nhọc. Lời của bác sĩ như một nhát d.a.o cứa vết thương lòng lành của . Đứa con kịp chào đời, giờ đây trở thành gánh nặng, một di chứng thể xác thể xóa nhòa.

 

xin nghỉ việc ở kho lạnh. Không còn lựa chọn nào khác, đăng ký chạy app giao đồ ăn. Dù mệt mỏi, nhưng ít thể tự chủ thời gian, đối mặt với những ánh mắt phán xét. mặc chiếc áo khoác chống nắng bạc màu, đội chiếc mũ bảo hiểm cũ, lao đường, giữa dòng xe cộ hối hả của Sài Gòn. lựa chọn, phàn nàn. chỉ rằng sống, tồn tại, dù khó khăn đến mấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ra-tu-gap-lai-tinh-cu/chuong-1.html.]

Tối thứ Bảy, nhận một đơn hàng giao lớn – tiệc sinh nhật ở một lounge cao cấp sang trọng. Địa chỉ đường Nguyễn Huệ, nơi từng mơ ước bước cùng Nam. Giọng khách lễ phép qua điện thoại: “Mang phòng VIP 4 giúp em nha chị.”

 

đẩy cánh cửa kính nặng nề, bước bên trong. Một mùi nước hoa sang chảnh đắt tiền trộn lẫn với tiếng nhạc xập xình, ánh đèn laser chớp nháy. Căn phòng VIP 4 lấp lánh ánh đèn, những chai rượu vang đắt tiền xếp đầy bàn. Một nhóm đang ồn ào. “Shipper tới ? Để đó là .” Một giọng nam vang lên, vẻ say. đặt hộp bánh kem và đồ ăn xuống bàn, định rời , thì giọng ai đó vang lên, như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cả cứng đờ .

 

“Ơ kìa, chút , sinh nhật tui đó. Ăn miếng bánh lấy hên nha?”

 

giật . Cả như đóng băng tại chỗ. Giọng , dù bao lâu trôi qua, vẫn thể nào quên. cần , đó là ai. Hà Vy. Người từng là bạn nhất của . Người từng chia sẻ với bí mật, nỗi buồn, niềm vui. Giờ đây, cô đang đó, tay cầm một miếng bánh kem, ánh mắt hồn nhiên như thể từng đ.â.m một nhát d.a.o lưng.

 

kịp gì, kịp phản ứng, thì miếng bánh tay , do quá bất ngờ và run rẩy, lỡ va trúng chiếc áo sơ mi trắng tinh của phía . Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên, mang theo chút bực dọc và quen thuộc đến đáng sợ: “Áo mới mặc đầu…”

 

cần đầu cũng đó là ai. Nam. Người từng sẽ đợi … dù bao lâu. Người từng thề non hẹn biển sẽ bao giờ rời bỏ . Trái tim như bóp nghẹt. Cả hai họ, cùng một lúc, xuất hiện mặt , như một cơn ác mộng trở về.

 

Có tiếng khẩy trong phòng, đầy vẻ châm chọc: “Áo đó LV, mấy chục triệu đấy, cô đền nổi ?”

 

Vy vội vã tiến , tay cầm chiếc khăn giấy lau vết bánh kem áo Nam, giọng cô đầy vẻ trấn an, nhưng cảm nhận sự giả tạo trong đó: “Không , đừng quá. Bạn cố ý .”

 

Nam vẫn đó, đôi mắt rời . Ánh mắt xoáy sâu , chút biểu cảm, đột ngột, giật phắt chiếc mũ bảo hiểm đang đội. Mái tóc rối bời, xõa tung , để lộ khuôn mặt gầy guộc, tiều tụy. Cả phòng tiệc bỗng im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía , đầy vẻ tò mò, dò xét.

 

giơ tay , giọng lạnh lùng, cố gắng kìm nén sự run rẩy trong lòng: “Trả mũ cho . Nhìn đủ ?”

 

Một giọng khác trong phòng vang lên, đầy vẻ ngạc nhiên: “Ủa… là Thảo Trà hả? Trà ? Tưởng ba năm chứ?”

 

Vy tiến gần, tay run run nắm lấy tay , đôi mắt cô ngân ngấn nước, nhưng đó chỉ là một màn kịch rẻ tiền: “Sao liên lạc với tớ? Cậu gì… tớ vẫn luôn đợi .”

 

hờ hững gỡ tay cô , một chút cảm xúc. Quay sang Nam, ánh mắt lạnh tanh, chút tình cảm: “Cho xin đánh giá 5 .” đội chiếc mũ bảo hiểm, che nửa khuôn mặt, , bước chút do dự. nán thêm một giây nào nữa trong cái gian giả tạo và ngột ngạt .

 

Nam gọi với theo, giọng trầm ấm, nhưng giờ đây thật chói tai: “Thảo Trà. Em định ?”

 

dừng , , chỉ lạnh nhạt , giọng như bọc trong một lớp băng: “Vy, chúc mừng sinh nhật.” Rồi bước thật nhanh, để phía những ánh mắt ngỡ ngàng và những câu hỏi lời. thêm bất cứ điều gì. Mọi thứ quá rõ ràng.

 

Tối đó, chiếc xe điện cũ kỹ của hết pin giữa đường. dắt bộ về nhà, từng bước chân nặng trĩu. Gió đêm Sài Gòn se lạnh, như thấu xương. Mấy chiếc xe sang trọng vèo qua , ánh đèn pha chói lóa, nhưng một ai để ý đến cô gái mặc chiếc áo chống nắng bạc màu, mái tóc rối bời, tay dắt chiếc xe điện, đôi mắt xuống đường. Họ đang vội vã với cuộc sống của riêng họ, và , chỉ là một cái bóng vô hình giữa dòng đời .

 

Về đến nhà, nấu một tô mì trứng đơn giản. bệt xuống nền gạch lạnh lẽo ánh đèn hành lang yếu ớt, ăn chậm rãi từng sợi mì. Không gì quá mặn… chỉ quá khứ, nuốt trôi. , đó mới chỉ là khởi đầu của một hành trình dài, một cuộc chiến mà đối mặt với những bóng ma từ quá khứ. Và tự hỏi, liệu đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả . tự hỏi, liệu thể tìm chính , mãi mãi chỉ là một cái bóng của quá khứ đau thương. 

Loading...